Thập Niên 70: Tháo Hán Sủng Vợ Tận Xương
Chương 43
Quân Quân Bất Cật Hương Thái
2024-08-17 12:43:23
Lý An hằm hằm thu tay mình lại, biểu cảm cũng không còn thản nhiên như vừa rồi.
“Không có gì…”
Trong lòng Thím Thu Hương rất sốt ruột, vừa nãy Nguyễn Ninh có nói trong phòng cô đang nhốt trộm.
Bà ấy không ưa Lý An này rất lâu rồi, chung quy cũng là đứa con khác họ, ngày nào cũng im ỉm, người u ám đáng sợ.
Lẽ nào là đã cấu kết với người ngoài, có mưu đồ gì với tài sản nhà họ Khương?
“Tiểu Ninh không phải nói trộm ở trong phòng con bé sao, Lý An cậu mở cửa lúc này, lẽ nào là muốn thả trộm đi?”
Lý Thải Bình nghe vậy, đây không phải là đang nhắm vào con trai mình sao?
Thế này không được!
“Bà nói bậy cái gì vậy, trộm ở đâu ra?”
Nguyễn Ninh lập tức đứng ra, nhìn Lý Thải Bình, giọng nói ấm ức vô cùng: “Trong nhà có trộm thật mà, loạt soạt trong phòng con, không biết là kẻ nào tới, con sợ quá khóa trái nhốt họ ở bên trong rồi.”
Lý Thải Bình không dám thừa nhận, không thể thừa nhận được, nếu thừa nhận thì toi, mau chóng chuyển chủ đề!
“Từ sáng tới tối, nghi thần nghi quỷ làm gì, cũng không phải con nít!”
Bà cụ Khương thấy sự việc nói qua nói lại không có kết quả gì, bà ấy biết tất cả đều do Nguyễn Ninh thiết kế ra.
Chỉ cần mở cánh cửa này ra, đời này của Khương Tĩnh coi như tiêu tùng.
Về tình, bà ấy và Khương Tĩnh là bà cháu, tốt xấu cũng có quan hệ máu mủ.
Nhưng bà ấy không có quan hệ gì với Nguyễn Ninh cả.
Có điều đứa cháu dâu không có quan hệ gì với mình này lại đối xử tốt với mình hơn bất cứ ai trong nhà họ Khương.
Hơn nữa chuyện này, về lý cũng là bên Nguyễn Ninh có lý.
“Để tôi.”
Bà cụ cầm vũ khí trong tay người khác, tay chân nhanh nhẹn, trực tiếp đập khóa cửa ra.
Thím Thu Hương thắp đèn, chiếu vào trong.
Trong lòng Lý Thải Bình sợ hãi, cũng lập tức đi theo.
Lý An thấy đã có mấy người đi vào, hết cách, những người còn lại đều bị anh ta chặn ở bên ngoài.
“Tôi nói họ Lý kia, nhà họ Khương xảy ra chuyện, chúng tôi đều là tới giúp đỡ, cậu chặn chúng tôi bên ngoài làm gì?”
“Đúng đó, không biết tốt xấu!”
“Qua cầu rút ván lộ liễu quá, có phải là người bên trong chính là đồng bọn của cậu không?”
Lý An thấy chuyện này ngày càng phức tạp, lập tức phủ nhận.
“Không phải, không phải…”
Đầu anh ta nhanh chóng nhảy số, tùy tiện tìm một lý do: “Bên trong đã có mấy người rồi, phòng nhỏ mọi người cũng không làm gì được…”
“Hơn nữa đây là phòng của chị dâu tôi, các người vào như vậy, chung quy cũng không phù hợp.”
Lời giải thích này có hơi miễn cưỡng, nhưng cũng có lý, người bị chặn bên ngoài không thể xem kịch tuy phẫn nộ bất bình, nhưng cũng không nói gì nữa.
Nguyễn Ninh chen vào, thím Thu Hương không nói hai lời cầm đèn cầy đi tới bên giường.
Bên trên là Lưu Phấn quần áo không chỉnh tề và…Khương Tĩnh!
Lý Thải Bình nhìn thấy, lập tức cảm thấy như trời sập.
Người nằm trên giường này thật sự là con gái bảo bối của mình, bây giờ bị một đám người nhìn thấy dáng vẻ quần áo không chỉnh tề, đời này coi như xong.
Bà ta quay đầu, phẫn nộ nhìn Nguyễn Ninh đang sợ hãi: “Tại sao người trên giường không phải là cô?”
Lý An nghe vậy, lời này tuyệt đối không thể nói.
Anh ta ho khan một tiếng, vô thức cắt ngang nội dung này: “Nguyễn Ninh, không phải cô nói trong phòng cô có trộm sao, tại sao em gái lại hôn mê ở chỗ cô, có phải cô đã làm gì nó rồi không?”
“Không có gì…”
Trong lòng Thím Thu Hương rất sốt ruột, vừa nãy Nguyễn Ninh có nói trong phòng cô đang nhốt trộm.
Bà ấy không ưa Lý An này rất lâu rồi, chung quy cũng là đứa con khác họ, ngày nào cũng im ỉm, người u ám đáng sợ.
Lẽ nào là đã cấu kết với người ngoài, có mưu đồ gì với tài sản nhà họ Khương?
“Tiểu Ninh không phải nói trộm ở trong phòng con bé sao, Lý An cậu mở cửa lúc này, lẽ nào là muốn thả trộm đi?”
Lý Thải Bình nghe vậy, đây không phải là đang nhắm vào con trai mình sao?
Thế này không được!
“Bà nói bậy cái gì vậy, trộm ở đâu ra?”
Nguyễn Ninh lập tức đứng ra, nhìn Lý Thải Bình, giọng nói ấm ức vô cùng: “Trong nhà có trộm thật mà, loạt soạt trong phòng con, không biết là kẻ nào tới, con sợ quá khóa trái nhốt họ ở bên trong rồi.”
Lý Thải Bình không dám thừa nhận, không thể thừa nhận được, nếu thừa nhận thì toi, mau chóng chuyển chủ đề!
“Từ sáng tới tối, nghi thần nghi quỷ làm gì, cũng không phải con nít!”
Bà cụ Khương thấy sự việc nói qua nói lại không có kết quả gì, bà ấy biết tất cả đều do Nguyễn Ninh thiết kế ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ cần mở cánh cửa này ra, đời này của Khương Tĩnh coi như tiêu tùng.
Về tình, bà ấy và Khương Tĩnh là bà cháu, tốt xấu cũng có quan hệ máu mủ.
Nhưng bà ấy không có quan hệ gì với Nguyễn Ninh cả.
Có điều đứa cháu dâu không có quan hệ gì với mình này lại đối xử tốt với mình hơn bất cứ ai trong nhà họ Khương.
Hơn nữa chuyện này, về lý cũng là bên Nguyễn Ninh có lý.
“Để tôi.”
Bà cụ cầm vũ khí trong tay người khác, tay chân nhanh nhẹn, trực tiếp đập khóa cửa ra.
Thím Thu Hương thắp đèn, chiếu vào trong.
Trong lòng Lý Thải Bình sợ hãi, cũng lập tức đi theo.
Lý An thấy đã có mấy người đi vào, hết cách, những người còn lại đều bị anh ta chặn ở bên ngoài.
“Tôi nói họ Lý kia, nhà họ Khương xảy ra chuyện, chúng tôi đều là tới giúp đỡ, cậu chặn chúng tôi bên ngoài làm gì?”
“Đúng đó, không biết tốt xấu!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Qua cầu rút ván lộ liễu quá, có phải là người bên trong chính là đồng bọn của cậu không?”
Lý An thấy chuyện này ngày càng phức tạp, lập tức phủ nhận.
“Không phải, không phải…”
Đầu anh ta nhanh chóng nhảy số, tùy tiện tìm một lý do: “Bên trong đã có mấy người rồi, phòng nhỏ mọi người cũng không làm gì được…”
“Hơn nữa đây là phòng của chị dâu tôi, các người vào như vậy, chung quy cũng không phù hợp.”
Lời giải thích này có hơi miễn cưỡng, nhưng cũng có lý, người bị chặn bên ngoài không thể xem kịch tuy phẫn nộ bất bình, nhưng cũng không nói gì nữa.
Nguyễn Ninh chen vào, thím Thu Hương không nói hai lời cầm đèn cầy đi tới bên giường.
Bên trên là Lưu Phấn quần áo không chỉnh tề và…Khương Tĩnh!
Lý Thải Bình nhìn thấy, lập tức cảm thấy như trời sập.
Người nằm trên giường này thật sự là con gái bảo bối của mình, bây giờ bị một đám người nhìn thấy dáng vẻ quần áo không chỉnh tề, đời này coi như xong.
Bà ta quay đầu, phẫn nộ nhìn Nguyễn Ninh đang sợ hãi: “Tại sao người trên giường không phải là cô?”
Lý An nghe vậy, lời này tuyệt đối không thể nói.
Anh ta ho khan một tiếng, vô thức cắt ngang nội dung này: “Nguyễn Ninh, không phải cô nói trong phòng cô có trộm sao, tại sao em gái lại hôn mê ở chỗ cô, có phải cô đã làm gì nó rồi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro