Thập Niên 70: Tháo Hán Sủng Vợ Tận Xương
Chương 45
Quân Quân Bất Cật Hương Thái
2024-08-17 12:43:23
Bà cụ Khương đi tới bên cạnh Nguyễn Ninh, ánh mắt lóe lên sự tìm kiếm: “Tiểu Ninh, đây đều do cháu chuẩn bị sẵn hết rồi?”
Vừa nãy bà cụ dẫn đầu đập cửa ra, Nguyễn Ninh liền biết bà cụ Khương đứng về phía mình trăm phần trăm.
Một người như vậy, cô không nhẫn tâm có bất cứ lừa dối nào.
“Phải, khi Lý Thải Bình bọn họ không về, để cháu về trước, cháu đã phát giác không đúng rồi.”
“Sau đó bảo bà và Tiểu Nguyên đi cũng là vì an toàn của hai người.”
Bà cụ Khương hơi khổ não, bà ấy không ngờ Lý Thải Bình đã táng tận lương tâm tới mức này.
Nguyễn Ninh trong sạch, kết quả súc sinh Lý Thải Bình này muốn Nguyễn Ninh biến thành…biến thành loại người đó!
Là phụ nữ đã kết hôn, làm ra loại chuyện này, đời này coi như chấm hết!
“Cháu à, là nhà họ Khương có lỗi với cháu!”
Khi bà cụ Khương lên tiếng lần nữa, trong mắt long lanh nước mắt.
Nguyễn Ninh chỉ thấy phẫn nộ, không có bất cứ chua sót nào, cô không phải nguyên chủ, không có chút hảo cảm gì với gia đình này, cho nên cho dù quậy tanh bành thành thế này, cũng sẽ không nhỏ một giọt nước mắt vì những người này!
Cô ôm lấy bà cụ Khương, an ủi: “Không sao, không quan trọng, dù sao…dù sao gian kế của họ cũng không thành, bây giờ người phải sứt đầu mẻ trán là họ.”
Bà cụ Khương cảm nhận được nhiệt độ trên người Nguyễn Ninh, đứa trẻ này vốn không cần bị cuốn vào những chuyện này, bây giờ bởi vì dã tâm của đám người Lý Thải Bình, không thể không nghĩ cách sống sót.
Nghĩ tới đây, bà cụ càng thêm kiên định.
Bà ấy hạ thấp giọng, nói bên tai Nguyễn Ninh: “Cháu à, bây giờ bà sẽ bảo đại đội trưởng gửi điện báo cho Khương Ngọc, đứa trẻ này cũng nên về rồi.”
Nguyễn Ninh ngẩn ra, hai chữ Khương Ngọc này đối với cô mà nói thật sự vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Hai người chỉ từng gặp mặt một lần vào ngày cưới, sau đó thì…
Cô vẫn chưa sẵn sàng gặp mặt Khương Ngọc, bà nội nói như vậy, ngược lại cô run người, giả vờ e thẹn nói:
“Bà nội, một mình cháu có thể, Khương Ngọc nên làm chuyện lớn, không nên để tình cảm trai gái ngăn cản bước chân của anh ấy.”
Bà cụ Khương thấy Nguyễn Ninh hiểu chuyện, đã sắp bị Lý Thải Bình bọn họ ép tới đường cùng, vẫn có thể nghĩ cho Khương Ngọc.
Bà ấy cảm thấy đứa cháu dâu này thật xứng đáng!
“Đã tới lúc này rồi, chuyện nhà cũng phải xử lý thật tốt!”
Nguyễn Ninh nghe thái độ quyết tuyệt này của bà cụ, biết cho dù mình nói rách da miệng, sợ là cũng không khuyên được.
Vốn dĩ cô còn nghĩ mình tìm một con đường có thể đi tiếp ở niên đại này trước, sau đó mới suy nghĩ phải sống với Khương Ngọc như thế nào, hoặc là ly hôn, hoặc là hai người thỏa thuận.
Bây giờ trong tay cô không có tư bản gì, Khương Ngọc tới cô cũng chỉ có thể cười hi hi trên mặt…bàn điều kiện là điều viển vông.
“Vậy thì nghe theo bà nội…”
Bà cụ Khương thấy Nguyễn Ninh khá miễn cưỡng, cho rằng cô là bị chuyện hôm nay dọa khiếp.
An ủi hai câu, bảo cô mau chóng đi nghỉ ngơi trước.
Nguyễn Ninh quật cường từ chối, bây giờ thím Thu Hương đã đi tìm đại đội trưởng rồi, đợi lát nữa cha Khương chắc chắn sẽ quay về.
Nhìn thấy cảnh tượng này, dù sao thể diện cũng mất sạch rồi, chỉ là không biết Lý An và Lý Thải Bình sẽ cố gắng vãn hồi như thế nào.
Bất luận thế nào cô cũng phải cho tất cả mọi người biết chuyện xấu này, tốt nhất để Lý Thải Bình nói năng loạn xạ, nói ra những chuyện này vốn dĩ đều là muốn đối phó cô.
Như vậy một mình cô cũng có thể đòi chia nhà, không cần Khương Ngọc quay về đã có thể giải quyết được chuyện này rồi.
Nghĩ tới đây, cô bình tĩnh nói: “Bà nội, vốn dĩ họ nhắm vào cháu, bất luận thế nào, lần này cháu chắc chắn phải cho mọi người nhìn thấy lòng dạ rắn rết của họ.
Vừa nãy bà cụ dẫn đầu đập cửa ra, Nguyễn Ninh liền biết bà cụ Khương đứng về phía mình trăm phần trăm.
Một người như vậy, cô không nhẫn tâm có bất cứ lừa dối nào.
“Phải, khi Lý Thải Bình bọn họ không về, để cháu về trước, cháu đã phát giác không đúng rồi.”
“Sau đó bảo bà và Tiểu Nguyên đi cũng là vì an toàn của hai người.”
Bà cụ Khương hơi khổ não, bà ấy không ngờ Lý Thải Bình đã táng tận lương tâm tới mức này.
Nguyễn Ninh trong sạch, kết quả súc sinh Lý Thải Bình này muốn Nguyễn Ninh biến thành…biến thành loại người đó!
Là phụ nữ đã kết hôn, làm ra loại chuyện này, đời này coi như chấm hết!
“Cháu à, là nhà họ Khương có lỗi với cháu!”
Khi bà cụ Khương lên tiếng lần nữa, trong mắt long lanh nước mắt.
Nguyễn Ninh chỉ thấy phẫn nộ, không có bất cứ chua sót nào, cô không phải nguyên chủ, không có chút hảo cảm gì với gia đình này, cho nên cho dù quậy tanh bành thành thế này, cũng sẽ không nhỏ một giọt nước mắt vì những người này!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ôm lấy bà cụ Khương, an ủi: “Không sao, không quan trọng, dù sao…dù sao gian kế của họ cũng không thành, bây giờ người phải sứt đầu mẻ trán là họ.”
Bà cụ Khương cảm nhận được nhiệt độ trên người Nguyễn Ninh, đứa trẻ này vốn không cần bị cuốn vào những chuyện này, bây giờ bởi vì dã tâm của đám người Lý Thải Bình, không thể không nghĩ cách sống sót.
Nghĩ tới đây, bà cụ càng thêm kiên định.
Bà ấy hạ thấp giọng, nói bên tai Nguyễn Ninh: “Cháu à, bây giờ bà sẽ bảo đại đội trưởng gửi điện báo cho Khương Ngọc, đứa trẻ này cũng nên về rồi.”
Nguyễn Ninh ngẩn ra, hai chữ Khương Ngọc này đối với cô mà nói thật sự vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Hai người chỉ từng gặp mặt một lần vào ngày cưới, sau đó thì…
Cô vẫn chưa sẵn sàng gặp mặt Khương Ngọc, bà nội nói như vậy, ngược lại cô run người, giả vờ e thẹn nói:
“Bà nội, một mình cháu có thể, Khương Ngọc nên làm chuyện lớn, không nên để tình cảm trai gái ngăn cản bước chân của anh ấy.”
Bà cụ Khương thấy Nguyễn Ninh hiểu chuyện, đã sắp bị Lý Thải Bình bọn họ ép tới đường cùng, vẫn có thể nghĩ cho Khương Ngọc.
Bà ấy cảm thấy đứa cháu dâu này thật xứng đáng!
“Đã tới lúc này rồi, chuyện nhà cũng phải xử lý thật tốt!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Ninh nghe thái độ quyết tuyệt này của bà cụ, biết cho dù mình nói rách da miệng, sợ là cũng không khuyên được.
Vốn dĩ cô còn nghĩ mình tìm một con đường có thể đi tiếp ở niên đại này trước, sau đó mới suy nghĩ phải sống với Khương Ngọc như thế nào, hoặc là ly hôn, hoặc là hai người thỏa thuận.
Bây giờ trong tay cô không có tư bản gì, Khương Ngọc tới cô cũng chỉ có thể cười hi hi trên mặt…bàn điều kiện là điều viển vông.
“Vậy thì nghe theo bà nội…”
Bà cụ Khương thấy Nguyễn Ninh khá miễn cưỡng, cho rằng cô là bị chuyện hôm nay dọa khiếp.
An ủi hai câu, bảo cô mau chóng đi nghỉ ngơi trước.
Nguyễn Ninh quật cường từ chối, bây giờ thím Thu Hương đã đi tìm đại đội trưởng rồi, đợi lát nữa cha Khương chắc chắn sẽ quay về.
Nhìn thấy cảnh tượng này, dù sao thể diện cũng mất sạch rồi, chỉ là không biết Lý An và Lý Thải Bình sẽ cố gắng vãn hồi như thế nào.
Bất luận thế nào cô cũng phải cho tất cả mọi người biết chuyện xấu này, tốt nhất để Lý Thải Bình nói năng loạn xạ, nói ra những chuyện này vốn dĩ đều là muốn đối phó cô.
Như vậy một mình cô cũng có thể đòi chia nhà, không cần Khương Ngọc quay về đã có thể giải quyết được chuyện này rồi.
Nghĩ tới đây, cô bình tĩnh nói: “Bà nội, vốn dĩ họ nhắm vào cháu, bất luận thế nào, lần này cháu chắc chắn phải cho mọi người nhìn thấy lòng dạ rắn rết của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro