Thập Niên 70: Tháo Hán Sủng Vợ Tận Xương
Chương 47
Quân Quân Bất Cật Hương Thái
2024-08-17 12:43:23
Nguyễn Ninh thấy mọi người sắp đi, như thế thì không được!
Mục đích của mình vẫn chưa đạt được, quậy tanh bành như vậy, không thể cứ kết thúc qua loa như vậy được.
“Đại đội trưởng, chú phải làm chủ cho tôi!”
Cha Khương thấy Nguyễn Ninh lại sắp bắt đầu gây sự, hai ngày nay, ông ta đã nhìn ngán thủ đoạn của Nguyễn Ninh rồi.
Người trong thôn đều đang đợi xem kịch hay, tuyệt đối không thể nào để những người này nghe thấy gì nữa được.
Tới lúc đó giấu cũng không giấu được!
“Đại đội trưởng đã ở đây rồi, chắc chắn sẽ làm chủ cho cô, người trong thôn ngày mai còn phải dậy sớm ra đồng làm việc nữa, đừng có quậy nữa.”
Cha Khương biết đại đội trưởng này cũng thích giữ thể diện, tới lúc đó qua quýt qua quýt nói không chừng cứ vậy mà cho qua.
Đến đại đội trưởng cũng không so đo, cho dù người trong thôn có bất mãn cũng không thể nói!
Nguyễn Ninh nhìn cha Khương, đây là muốn liên hợp với đại đội trưởng diếm chuyện này xuống sao?
Cô dùng ánh mắt sáng quắc nhìn đại đội trưởng, ngữ khí rất hoảng loạn: “Đại đội trưởng, cô út với tên trộm này đều ở trong phòng của tôi, chuyện này quá phức tạp, mọi người không có mặt ở đây, tôi sợ tôi phải gánh vết nhơ mất!”
Lý Thải Bình khóc lên khóc xuống trong lòng Lý An, nghe thấy đã tới lúc này rồi, Nguyễn Ninh còn có thể nói ra loại lời này, giãy giụa xông tới bên cạnh Nguyễn Ninh: “Tiểu tiện nhân này, Khương Tĩnh là em chồng của mày, mày nói như vậy, rốt cuộc là có ý gì?”
Nguyễn Ninh nhìn Lý Thải Bình, có ý gì?
Khi mấy người này nổi lên ý đồ xấu, có từng nghĩ tới cô cũng là một thành viên của nhà họ Khương không.
“Tôi chỉ không muốn chuyện này kết thúc khi chưa rõ trắng đen, hôm nay bà bảo tôi về trước, sau đó trong phòng tôi liền xảy ra loại chuyện này, nếu tôi không phát hiện, trực tiếp mở cửa vào, người bị hại không biết là ai nữa!”
Lý Thải Bình nghe vậy, mất bình tĩnh bắt đầu lắc đầu.
Bà ta không thể thừa nhận, một khi thừa nhận, mọi người đều sẽ biết, vốn dĩ bà ta là mẹ kế, nếu còn bị người ta phát hiện bà ta tính kế con dâu như vậy, sau này đừng hòng đứng thẳng lưng trong thôn nữa.
Lý An thấy Nguyễn Ninh liên tục khiêu chiến giới hạn của họ, không nhịn được nói: “Bây giờ đã có một đáp án rồi, Nguyễn Ninh chị nên biết điều mà dừng!”
Thím Thu Hương luôn lắng nghe bỗng nhiên nghe ra trong lời nói của Nguyễn Ninh có ý khác, bà ấy bụm miệng, tỏ vẻ khó tin.
Qua mấy giây, bà ấy căng thẳng nói: “Tôi đã cảm thấy kỳ quái rồi, tại sao người đàn ông này lại xuất hiện trong phòng Nguyễn Ninh, bây giờ nghĩ lại, không phải là người làm mẹ kế bà cảm thấy bên cạnh con dâu không có ai, muốn bán con dâu đi đó chứ!”
“Tôi còn nhớ mấy hôm trước Nguyễn Ninh nửa đêm bị người ta đánh bị thương ở đầu, thì ra bà một lần không thành còn muốn làm lần thứ hai, chỉ là không ngờ cuối cùng người đền tội thay bà là con gái ruột của bà!”
Cha Khương bỗng nhìn sang Lý Thải Bình, thật sự là như vậy sao?
Lý Thải Bình thấy thím Thu Hương nói ra mưu tính của mình không sai một chữ nào, chột dạ trốn sau lưng Lý An, giả vờ mình không nghe thấy gì cả.
Nguyễn Ninh thở phào, nhiều người như vậy cuối cùng cũng có một người sáng suốt.
Nếu không cô thật sự sắp mệt chết rồi, cái cảm giác nói cả buổi trời cũng không có một ai hiểu, thật sự nghĩ cũng không dám nghĩ.
Mục đích của mình vẫn chưa đạt được, quậy tanh bành như vậy, không thể cứ kết thúc qua loa như vậy được.
“Đại đội trưởng, chú phải làm chủ cho tôi!”
Cha Khương thấy Nguyễn Ninh lại sắp bắt đầu gây sự, hai ngày nay, ông ta đã nhìn ngán thủ đoạn của Nguyễn Ninh rồi.
Người trong thôn đều đang đợi xem kịch hay, tuyệt đối không thể nào để những người này nghe thấy gì nữa được.
Tới lúc đó giấu cũng không giấu được!
“Đại đội trưởng đã ở đây rồi, chắc chắn sẽ làm chủ cho cô, người trong thôn ngày mai còn phải dậy sớm ra đồng làm việc nữa, đừng có quậy nữa.”
Cha Khương biết đại đội trưởng này cũng thích giữ thể diện, tới lúc đó qua quýt qua quýt nói không chừng cứ vậy mà cho qua.
Đến đại đội trưởng cũng không so đo, cho dù người trong thôn có bất mãn cũng không thể nói!
Nguyễn Ninh nhìn cha Khương, đây là muốn liên hợp với đại đội trưởng diếm chuyện này xuống sao?
Cô dùng ánh mắt sáng quắc nhìn đại đội trưởng, ngữ khí rất hoảng loạn: “Đại đội trưởng, cô út với tên trộm này đều ở trong phòng của tôi, chuyện này quá phức tạp, mọi người không có mặt ở đây, tôi sợ tôi phải gánh vết nhơ mất!”
Lý Thải Bình khóc lên khóc xuống trong lòng Lý An, nghe thấy đã tới lúc này rồi, Nguyễn Ninh còn có thể nói ra loại lời này, giãy giụa xông tới bên cạnh Nguyễn Ninh: “Tiểu tiện nhân này, Khương Tĩnh là em chồng của mày, mày nói như vậy, rốt cuộc là có ý gì?”
Nguyễn Ninh nhìn Lý Thải Bình, có ý gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi mấy người này nổi lên ý đồ xấu, có từng nghĩ tới cô cũng là một thành viên của nhà họ Khương không.
“Tôi chỉ không muốn chuyện này kết thúc khi chưa rõ trắng đen, hôm nay bà bảo tôi về trước, sau đó trong phòng tôi liền xảy ra loại chuyện này, nếu tôi không phát hiện, trực tiếp mở cửa vào, người bị hại không biết là ai nữa!”
Lý Thải Bình nghe vậy, mất bình tĩnh bắt đầu lắc đầu.
Bà ta không thể thừa nhận, một khi thừa nhận, mọi người đều sẽ biết, vốn dĩ bà ta là mẹ kế, nếu còn bị người ta phát hiện bà ta tính kế con dâu như vậy, sau này đừng hòng đứng thẳng lưng trong thôn nữa.
Lý An thấy Nguyễn Ninh liên tục khiêu chiến giới hạn của họ, không nhịn được nói: “Bây giờ đã có một đáp án rồi, Nguyễn Ninh chị nên biết điều mà dừng!”
Thím Thu Hương luôn lắng nghe bỗng nhiên nghe ra trong lời nói của Nguyễn Ninh có ý khác, bà ấy bụm miệng, tỏ vẻ khó tin.
Qua mấy giây, bà ấy căng thẳng nói: “Tôi đã cảm thấy kỳ quái rồi, tại sao người đàn ông này lại xuất hiện trong phòng Nguyễn Ninh, bây giờ nghĩ lại, không phải là người làm mẹ kế bà cảm thấy bên cạnh con dâu không có ai, muốn bán con dâu đi đó chứ!”
“Tôi còn nhớ mấy hôm trước Nguyễn Ninh nửa đêm bị người ta đánh bị thương ở đầu, thì ra bà một lần không thành còn muốn làm lần thứ hai, chỉ là không ngờ cuối cùng người đền tội thay bà là con gái ruột của bà!”
Cha Khương bỗng nhìn sang Lý Thải Bình, thật sự là như vậy sao?
Lý Thải Bình thấy thím Thu Hương nói ra mưu tính của mình không sai một chữ nào, chột dạ trốn sau lưng Lý An, giả vờ mình không nghe thấy gì cả.
Nguyễn Ninh thở phào, nhiều người như vậy cuối cùng cũng có một người sáng suốt.
Nếu không cô thật sự sắp mệt chết rồi, cái cảm giác nói cả buổi trời cũng không có một ai hiểu, thật sự nghĩ cũng không dám nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro