Thập Niên 70: Tháo Hán Sủng Vợ Tận Xương
Chương 48
Quân Quân Bất Cật Hương Thái
2024-08-17 12:43:23
Sau khi đại đội trưởng nghe thấy lời của thím Thu Hương, biểu cảm cũng có hơi sâu xa.
Lần trước Nguyễn Ninh khóc lóc tới mượn tiền ông ấy, lại nói mình sống ở nhà họ Khương khổ sở như thế nào.
Bây giờ nghĩ lại, Lý Thải Bình này thật sự điên rồi!
“Cho nên bên trong căn bản không phải là hai người lén lút hẹn hò, rõ ràng chính là…giở trò đồi bại!”
Nguyễn Ninh hít sâu một hơi, nói ra chân tướng cuối cùng.
Đại đội trưởng chỉ vào đầu đám người cha Khương, đau đớn khó tả: “Hồ đồ! Đúng là hồ đồ!”
Lý An cắn răng không thừa nhận, bất luận thế nào cũng không thể thừa nhận.
Nếu không cả nhà họ chính là tội phạm, đều phải vào tù ngồi.
“Đây đều là lời nói từ một phía của chị, chị dâu đừng nên nói bậy thì hơn, nhà họ Khương ở trong thôn nhiều năm như vậy, làm như thế cũng quá hồ đồ rồi?”
Cha Khương vội vàng gật đầu, thực ra ông ta cũng đoán được đại khái rồi.
Trong lòng ông ta thầm mắng Lý Thải Bình là đồ ngu, làm việc chỉ biết cái trước mắt, hơn nữa còn không làm được.
“Đúng đó con dâu, cô tuyệt đối đừng nói bậy!”
Nguyễn Ninh chớp mắt, trực tiếp nói vào đường cùng: “Nếu là tôi nói bậy, vậy thì mọi người cùng nhau đợi đi, đợi hai người bên trong tỉnh lại, xem xem người đàn ông này có nguyện ý cưới Khương Tĩnh không, xem Khương Tĩnh có nguyện ý gả cho anh ta không.”
Cô không biết Khương Tĩnh như thế nào nhưng có một điểm có thể chắc chắn, đó chính là Khương Tĩnh vốn xem thường Lưu Phấn, nếu không loại chuyện này, Lý Thải Bình đã sớm gọi con gái mình đi rồi, căn bản không tới cô.
Dù sao thì ở niên đại này, ăn mặc ở đi lại mới là thứ quan trọng nhất.
Đẹp hay không căn bản không quan trọng.
“Bậy bạ, Khương Tĩnh là đứa da mặt mỏng, sao có thể nói chuyện này trước mặt mọi người.”
Về cơ bản, cha Khương đã hiểu, nhíu mày phản bác lời của Nguyễn Ninh.
Đại đội trưởng thấy chuyện này thật sự không đâu vào đâu, còn tiếp tục như vậy nữa cả thôn Đào Lý đều mất mặt.
Ông ấy nhìn Nguyễn Ninh, ngữ khí ngưng trọng: “Cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ tra rõ ràng, nếu thật sự có dụng tâm khác, chuyện này chắc chắn phải có một đáp án.”
Nói xong, đại đội trưởng chỉ huy người đưa Lưu Phấn đi.
Nguyễn Ninh cảm thấy hơi cạn lời, đại đội trưởng này nói chuyện nghe đạo mạo đàng hoàng, nhưng đứng trước mặt danh tiếng thôn, danh tiếng của bản thân, ông ấy cũng có thể diếm chuyện này đi.
Bà cụ Khương thấy người trong thôn đại khái đều đã đoán được ý đồ ác độc của Lý Thải Bình, còn lại chỉ có thể đợi Khương Ngọc về.
Bà ấy vỗ tay Nguyễn Ninh, ra hiệu cô đừng nói nữa.
“Nếu đại đội trưởng đã nói như vậy rồi, vậy chúng ta cứ lặng lẽ đợi thôi.”
Nguyễn Ninh nhìn người nhà họ Khương thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng có hơi nặng nề, nhưng bà nội đã nói tới nước này rồi, đại đội trưởng rõ ràng cũng định diếm chuyện này đi, cô chỉ có thể nuốt xuống cục tức này.
Cũng may người trong thôn đều biết nhà họ Khương là loại người gì rồi, tới lúc đó lật lại chuyện này, cô không tin còn có thể giấu được nữa!
“Vậy thì lặng lẽ chờ đợi thôi.”
Đám đông giải tán, Lý An bế Khương Tĩnh đi, còn không quên quay đầu hung ác trừng Nguyễn Ninh một cái.
Nguyễn Ninh không chút yếu thế, trực tiếp trợn mắt lên.
Ai sợ ai?
Lần trước Nguyễn Ninh khóc lóc tới mượn tiền ông ấy, lại nói mình sống ở nhà họ Khương khổ sở như thế nào.
Bây giờ nghĩ lại, Lý Thải Bình này thật sự điên rồi!
“Cho nên bên trong căn bản không phải là hai người lén lút hẹn hò, rõ ràng chính là…giở trò đồi bại!”
Nguyễn Ninh hít sâu một hơi, nói ra chân tướng cuối cùng.
Đại đội trưởng chỉ vào đầu đám người cha Khương, đau đớn khó tả: “Hồ đồ! Đúng là hồ đồ!”
Lý An cắn răng không thừa nhận, bất luận thế nào cũng không thể thừa nhận.
Nếu không cả nhà họ chính là tội phạm, đều phải vào tù ngồi.
“Đây đều là lời nói từ một phía của chị, chị dâu đừng nên nói bậy thì hơn, nhà họ Khương ở trong thôn nhiều năm như vậy, làm như thế cũng quá hồ đồ rồi?”
Cha Khương vội vàng gật đầu, thực ra ông ta cũng đoán được đại khái rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng ông ta thầm mắng Lý Thải Bình là đồ ngu, làm việc chỉ biết cái trước mắt, hơn nữa còn không làm được.
“Đúng đó con dâu, cô tuyệt đối đừng nói bậy!”
Nguyễn Ninh chớp mắt, trực tiếp nói vào đường cùng: “Nếu là tôi nói bậy, vậy thì mọi người cùng nhau đợi đi, đợi hai người bên trong tỉnh lại, xem xem người đàn ông này có nguyện ý cưới Khương Tĩnh không, xem Khương Tĩnh có nguyện ý gả cho anh ta không.”
Cô không biết Khương Tĩnh như thế nào nhưng có một điểm có thể chắc chắn, đó chính là Khương Tĩnh vốn xem thường Lưu Phấn, nếu không loại chuyện này, Lý Thải Bình đã sớm gọi con gái mình đi rồi, căn bản không tới cô.
Dù sao thì ở niên đại này, ăn mặc ở đi lại mới là thứ quan trọng nhất.
Đẹp hay không căn bản không quan trọng.
“Bậy bạ, Khương Tĩnh là đứa da mặt mỏng, sao có thể nói chuyện này trước mặt mọi người.”
Về cơ bản, cha Khương đã hiểu, nhíu mày phản bác lời của Nguyễn Ninh.
Đại đội trưởng thấy chuyện này thật sự không đâu vào đâu, còn tiếp tục như vậy nữa cả thôn Đào Lý đều mất mặt.
Ông ấy nhìn Nguyễn Ninh, ngữ khí ngưng trọng: “Cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ tra rõ ràng, nếu thật sự có dụng tâm khác, chuyện này chắc chắn phải có một đáp án.”
Nói xong, đại đội trưởng chỉ huy người đưa Lưu Phấn đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Ninh cảm thấy hơi cạn lời, đại đội trưởng này nói chuyện nghe đạo mạo đàng hoàng, nhưng đứng trước mặt danh tiếng thôn, danh tiếng của bản thân, ông ấy cũng có thể diếm chuyện này đi.
Bà cụ Khương thấy người trong thôn đại khái đều đã đoán được ý đồ ác độc của Lý Thải Bình, còn lại chỉ có thể đợi Khương Ngọc về.
Bà ấy vỗ tay Nguyễn Ninh, ra hiệu cô đừng nói nữa.
“Nếu đại đội trưởng đã nói như vậy rồi, vậy chúng ta cứ lặng lẽ đợi thôi.”
Nguyễn Ninh nhìn người nhà họ Khương thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng có hơi nặng nề, nhưng bà nội đã nói tới nước này rồi, đại đội trưởng rõ ràng cũng định diếm chuyện này đi, cô chỉ có thể nuốt xuống cục tức này.
Cũng may người trong thôn đều biết nhà họ Khương là loại người gì rồi, tới lúc đó lật lại chuyện này, cô không tin còn có thể giấu được nữa!
“Vậy thì lặng lẽ chờ đợi thôi.”
Đám đông giải tán, Lý An bế Khương Tĩnh đi, còn không quên quay đầu hung ác trừng Nguyễn Ninh một cái.
Nguyễn Ninh không chút yếu thế, trực tiếp trợn mắt lên.
Ai sợ ai?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro