Thập Niên 70 Theo Quân Đội Nuôi Con
Chương 4
2024-10-13 10:32:50
Khi giọng nói đó vang lên.
Giang Thư Lan có chút bối rối, cô nhìn xung quanh, "Chị dâu, chị có nghe thấy tiếng gì không?"
Chủ nhiệm Tưởng sững người lại, rồi lắc đầu, "Không có!"
Sau đó, bà đưa tay sờ lên trán Giang Thư Lan, lo lắng, "Có khi nào em bị áp lực quá lớn nên nghe nhầm không?"
Giang Thư Lan chìm vào suy nghĩ, hóa ra chỉ mình cô nghe thấy.
Ký chủ?
Hệ thống đạn mạc?
Hệ thống đạn mạc là gì?
Cô cảm thấy nghi ngờ, trong lòng gọi nhiều lần nhưng không nhận được bất kỳ hồi đáp nào.
Âm thanh đó như thể biến mất, chưa từng xuất hiện.
Bên cạnh, Chủ nhiệm Tưởng lo lắng gọi vài tiếng, "Thư Lan, Thư Lan, đừng dọa chị, em không sao chứ?"
Giang Thư Lan lắc đầu, khuôn mặt trắng nõn có chút ngơ ngác, giọng nhẹ nhàng, "Chị dâu, em không sao, chỉ là..."
Cô bị ngắc ngứ, tìm bừa một cái cớ để lấp liếm, "Chỉ là... em vẫn chưa nghĩ ra cách làm mẹ kế."
Suy cho cùng, cô mới chỉ hai mươi hai tuổi.
Bấy lâu nay, cuộc sống của cô rất suôn sẻ, cha mẹ yêu thương, anh trai cưng chiều, ngay cả các cháu cũng nhường nhịn cô.
Và trở ngại lớn nhất trong đời cô chính là Trịnh Hướng Đông.
Nhưng bây giờ, để giải quyết vấn đề Trịnh Hướng Đông, cô chưa kết hôn đã tính chuyện làm mẹ kế.
Giang Thư Lan cảm thấy lúng túng.
Thấy khuôn mặt ngây ngô của cô em chồng.
Chủ nhiệm Tưởng cũng không khỏi đau lòng, bà ôm cô vào lòng, dịu dàng vỗ về, "Không sao, chúng ta cứ từ từ nghĩ, nếu không được, chị sẽ nghĩ cách khác cho em."
Thật ra, làm gì còn cách nào khác!
Nếu có, với tư cách là Chủ nhiệm Hội Phụ nữ, Tưởng Tú Trân đã sớm giúp cô em chồng giải quyết rồi.
Đây cũng là phương án bất đắc dĩ, nên bà mới đưa ra gợi ý về Tào Dược Hoa.
Mặc dù anh ta đã ly dị và có con, nhưng địa vị và công việc của anh ta đảm bảo anh ta sẽ không sợ nhà họ Trịnh.
Và còn có thể bảo vệ được một người xinh đẹp như Giang Thư Lan.
Giang Thư Lan nở một nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt trắng như sứ, quyết tâm, "Chị dâu, không cần nghĩ cách nữa đâu, em sẽ gặp Tào Dược Hoa càng sớm càng tốt."
Chủ nhiệm Tưởng sững người lại, bà không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt cô em chồng, sợ mình sẽ mềm lòng.
Bà nhắm mắt, "Được rồi, chị sẽ liên lạc và sắp xếp nhanh nhất có thể."
Bà ngừng lại một chút, rồi bổ sung, "Buổi xem mắt sẽ diễn ra ngay tại văn phòng của công xã chúng ta!"
Đó là điều duy nhất bà có thể làm.
Trên lãnh địa của mình, bà không tin tên Trịnh Hướng Đông kia dám một lần nữa đến ép buộc cô em gái nhà họ Giang!
...
Binh đoàn trên đảo, quy củ nghiêm ngặt.
"Chúc mừng cậu, Phó đoàn trưởng Chu, đã trở thành đoàn trưởng trẻ nhất của binh đoàn chúng ta."
Một nữ bác sĩ mặc áo choàng trắng nói với người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên ghế băng bó vết thương.
Người đàn ông có dáng người cao lớn, khí chất lạnh lùng, vẻ ngoài cương nghị, mạnh mẽ và anh tuấn, diện mạo vô cùng xuất chúng.
Dù đang ngồi để băng bó, thân hình của anh vẫn rất thẳng tắp, và điều khiến người khác chú ý hơn cả là chiếc cổ áo không có một nếp nhăn nào, chỉnh tề và cứng nhắc.
Nghe lời chúc của nữ bác sĩ.
Anh ngước mắt lên, nhẹ nhàng nói, "Cảm ơn."
Nữ bác sĩ đứng cạnh do dự một lúc, lấy hết can đảm, "Phó đoàn trưởng Chu, anh có..."
Cô còn chưa kịp nói hết câu thì bị người lính liên lạc đột ngột xông vào cắt ngang, "Phó đoàn trưởng Chu, có điện báo từ nhà, anh cần trở về gấp."
Ngay giây tiếp theo, người đàn ông được gọi là Phó đoàn trưởng Chu đã đứng lên, trong khi nữ bác sĩ còn chưa kịp định thần.
Anh đã biến mất khỏi phòng y tế.
Nữ bác sĩ nhìn bóng lưng biến mất của anh, trong lòng vừa hụt hẫng vừa hối hận.
Mỗi lần muốn gặp mặt Phó đoàn trưởng Chu đều rất khó, chỉ khi nào anh bị thương cô mới có cơ hội gặp.
Nhưng khổ nỗi, mỗi lần nhìn thấy anh, cô lại căng thẳng đến mức không thể nói ra lời.
Thôi, đợi khi nào anh ấy quay lại rồi tính tiếp!
Nữ bác sĩ thầm nghĩ.
Bên ngoài phòng y tế.
Vừa bước ra ngoài, Chu Trung Phong đã kéo mạnh băng vải vướng víu trên cánh tay, rồi bước về phía phòng điện thoại, không quên quay đầu hỏi, "Ai gửi điện báo?"
Giang Thư Lan có chút bối rối, cô nhìn xung quanh, "Chị dâu, chị có nghe thấy tiếng gì không?"
Chủ nhiệm Tưởng sững người lại, rồi lắc đầu, "Không có!"
Sau đó, bà đưa tay sờ lên trán Giang Thư Lan, lo lắng, "Có khi nào em bị áp lực quá lớn nên nghe nhầm không?"
Giang Thư Lan chìm vào suy nghĩ, hóa ra chỉ mình cô nghe thấy.
Ký chủ?
Hệ thống đạn mạc?
Hệ thống đạn mạc là gì?
Cô cảm thấy nghi ngờ, trong lòng gọi nhiều lần nhưng không nhận được bất kỳ hồi đáp nào.
Âm thanh đó như thể biến mất, chưa từng xuất hiện.
Bên cạnh, Chủ nhiệm Tưởng lo lắng gọi vài tiếng, "Thư Lan, Thư Lan, đừng dọa chị, em không sao chứ?"
Giang Thư Lan lắc đầu, khuôn mặt trắng nõn có chút ngơ ngác, giọng nhẹ nhàng, "Chị dâu, em không sao, chỉ là..."
Cô bị ngắc ngứ, tìm bừa một cái cớ để lấp liếm, "Chỉ là... em vẫn chưa nghĩ ra cách làm mẹ kế."
Suy cho cùng, cô mới chỉ hai mươi hai tuổi.
Bấy lâu nay, cuộc sống của cô rất suôn sẻ, cha mẹ yêu thương, anh trai cưng chiều, ngay cả các cháu cũng nhường nhịn cô.
Và trở ngại lớn nhất trong đời cô chính là Trịnh Hướng Đông.
Nhưng bây giờ, để giải quyết vấn đề Trịnh Hướng Đông, cô chưa kết hôn đã tính chuyện làm mẹ kế.
Giang Thư Lan cảm thấy lúng túng.
Thấy khuôn mặt ngây ngô của cô em chồng.
Chủ nhiệm Tưởng cũng không khỏi đau lòng, bà ôm cô vào lòng, dịu dàng vỗ về, "Không sao, chúng ta cứ từ từ nghĩ, nếu không được, chị sẽ nghĩ cách khác cho em."
Thật ra, làm gì còn cách nào khác!
Nếu có, với tư cách là Chủ nhiệm Hội Phụ nữ, Tưởng Tú Trân đã sớm giúp cô em chồng giải quyết rồi.
Đây cũng là phương án bất đắc dĩ, nên bà mới đưa ra gợi ý về Tào Dược Hoa.
Mặc dù anh ta đã ly dị và có con, nhưng địa vị và công việc của anh ta đảm bảo anh ta sẽ không sợ nhà họ Trịnh.
Và còn có thể bảo vệ được một người xinh đẹp như Giang Thư Lan.
Giang Thư Lan nở một nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt trắng như sứ, quyết tâm, "Chị dâu, không cần nghĩ cách nữa đâu, em sẽ gặp Tào Dược Hoa càng sớm càng tốt."
Chủ nhiệm Tưởng sững người lại, bà không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt cô em chồng, sợ mình sẽ mềm lòng.
Bà nhắm mắt, "Được rồi, chị sẽ liên lạc và sắp xếp nhanh nhất có thể."
Bà ngừng lại một chút, rồi bổ sung, "Buổi xem mắt sẽ diễn ra ngay tại văn phòng của công xã chúng ta!"
Đó là điều duy nhất bà có thể làm.
Trên lãnh địa của mình, bà không tin tên Trịnh Hướng Đông kia dám một lần nữa đến ép buộc cô em gái nhà họ Giang!
...
Binh đoàn trên đảo, quy củ nghiêm ngặt.
"Chúc mừng cậu, Phó đoàn trưởng Chu, đã trở thành đoàn trưởng trẻ nhất của binh đoàn chúng ta."
Một nữ bác sĩ mặc áo choàng trắng nói với người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên ghế băng bó vết thương.
Người đàn ông có dáng người cao lớn, khí chất lạnh lùng, vẻ ngoài cương nghị, mạnh mẽ và anh tuấn, diện mạo vô cùng xuất chúng.
Dù đang ngồi để băng bó, thân hình của anh vẫn rất thẳng tắp, và điều khiến người khác chú ý hơn cả là chiếc cổ áo không có một nếp nhăn nào, chỉnh tề và cứng nhắc.
Nghe lời chúc của nữ bác sĩ.
Anh ngước mắt lên, nhẹ nhàng nói, "Cảm ơn."
Nữ bác sĩ đứng cạnh do dự một lúc, lấy hết can đảm, "Phó đoàn trưởng Chu, anh có..."
Cô còn chưa kịp nói hết câu thì bị người lính liên lạc đột ngột xông vào cắt ngang, "Phó đoàn trưởng Chu, có điện báo từ nhà, anh cần trở về gấp."
Ngay giây tiếp theo, người đàn ông được gọi là Phó đoàn trưởng Chu đã đứng lên, trong khi nữ bác sĩ còn chưa kịp định thần.
Anh đã biến mất khỏi phòng y tế.
Nữ bác sĩ nhìn bóng lưng biến mất của anh, trong lòng vừa hụt hẫng vừa hối hận.
Mỗi lần muốn gặp mặt Phó đoàn trưởng Chu đều rất khó, chỉ khi nào anh bị thương cô mới có cơ hội gặp.
Nhưng khổ nỗi, mỗi lần nhìn thấy anh, cô lại căng thẳng đến mức không thể nói ra lời.
Thôi, đợi khi nào anh ấy quay lại rồi tính tiếp!
Nữ bác sĩ thầm nghĩ.
Bên ngoài phòng y tế.
Vừa bước ra ngoài, Chu Trung Phong đã kéo mạnh băng vải vướng víu trên cánh tay, rồi bước về phía phòng điện thoại, không quên quay đầu hỏi, "Ai gửi điện báo?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro