Thập Niên 70: Thiên Kim Thật Được Đại Hán Sủng Đến Tận Trời

Mẹ Ơi Mẹ, Mẹ Ch...

2025-01-02 08:01:01

Nhưng anh lại cảm thấy phải nói câu xin lỗi này, vì anh nên là người biết phân biệt phải trái như vậy.

Nhưng... anh đâu có muốn trở thành người như thế?

Có những chuyện phát triển, Cố Bắc Cương cảm thấy mình không thể kiểm soát hoàn toàn.

"Không sao." Sau một hồi lâu, Cố Bắc Cương mới nghe thấy Mạnh Tịch nhẹ nhàng thốt ra hai chữ.

Mạnh Tịch còn biết nói gì nữa? Cố Bắc Cương đâu biết cô là người xuyên không đến, cô giận anh thì có ích gì?

Sau khi ngáp một cái, Mạnh Tịch mới mang giày chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.

Cô vừa xuống giường đã nghe thấy tiếng bước chân Cố Bắc Cương rời đi.

Mạnh Tịch nhẹ nhàng xuống giường, cẩn thận lau tay và mặt, đảm bảo mình sạch sẽ gọn gàng rồi mới chậm rãi bước ra khỏi phòng.

Cô đi về phía nhà bếp.

Chưa đến bếp, mùi thịt thơm nồng đã thoang thoảng bay đến, lan tỏa khắp sân.

Mạnh Tịch bị mùi thơm quyến rũ, không kìm được mà bước nhanh hơn, đi vào bếp.

Vừa vào bếp, ánh mắt cô lập tức bị thu hút bởi một nồi thịt kho tàu thơm phức đặt trên bàn.

Nồi thịt kho có màu đỏ bóng, tỏa ra mùi thơm khiến người ta phải chảy nước miếng.

Thịt kho tàu? Mạnh Tịch không kìm được nhìn về phía Trần Mai.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trần Mai thấy Mạnh Tịch vào, cười tươi nói: "Mau ngồi xuống, không phải con nhắc hoài là muốn ăn thịt kho tàu sao, mẹ làm cho con đây, mau nếm thử xem có hợp khẩu vị không?"

"Dạ! Được ạ, cảm ơn mẹ." Mạnh Tịch nhất thời không biết nói gì.

Cô đã từng than thở trước mặt Trần Mai rằng có lẽ cả đời này sẽ không được ăn thịt kho tàu của mẹ nữa, có lẽ Trần Mai nhớ câu nói đó, nên hôm nay đặc biệt đi mua thịt về làm cho cô.

Không phải dịp lễ tết gì, thời buổi này ở nông thôn bình thường chẳng ai ăn thịt.

Nhưng Trần Mai lại vì một câu nói của Mạnh Tịch mà tự tay làm thịt kho tàu cho cô ăn.

Dù món thịt kho này không thể giúp Mạnh Tịch hoàn thành nhiệm vụ, nhưng trong lòng cô vẫn rất xúc động.

Sau khi bưng cơm cầm đũa ngồi xuống, Mạnh Tịch gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.

Miếng thịt kho mềm mại đầy nước, tan chảy trong miệng, hương vị đậm đà lan tỏa trong khoang miệng, khiến Mạnh Tịch cảm thấy cả lồng ngực đều ngọt ngào.

Nguyên chủ à, món thịt kho này, coi như tôi đã ăn thay cô rồi.

[Ding dong!]

[Nhiệm vụ hoàn thành, giảm 1 điểm oán khí.]

Theo tiếng của Nãi Đoàn, Mạnh Tịch nhìn thấy trên danh sách nhiệm vụ, dòng "ăn một bữa thịt kho tàu mẹ làm riêng cho mình" đã xuất hiện thêm dấu "√".

[Hả?]

[Nãi Đoàn, chuyện gì thế này?]

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mạnh Tịch vô cùng ngạc nhiên.

[Ký chủ, nhiệm vụ thật sự đã hoàn thành.]

[Có lẽ, trong điều ước này, mẹ không nhất thiết phải là mẹ ruột, Trần Mai coi ký chủ như con dâu, bữa cơm này cũng là bà ấy làm riêng cho cô, phù hợp với yêu cầu nhiệm vụ.]

[Còn có thể như vậy sao? Tuyệt quá!]

Nghe phân tích của Nãi Đoàn, Mạnh Tịch vui đến phát điên.

Nhiều điều ước của nguyên chủ đều liên quan đến gia đình, như mong muốn đậu đại học, và trở thành niềm tự hào của cả nhà...

Thi đại học đối với Mạnh Tịch chỉ là chuyện nhỏ, nhưng muốn trở thành niềm tự hào của cả nhà, cô cảm thấy hoàn toàn không thể.

Bởi vì gia đình đó chưa bao giờ coi nguyên chủ là người nhà...

Nhưng bây giờ, thịt kho của mẹ không cần phải là do mẹ ruột làm, có phải điều này có nghĩa là trở thành niềm tự hào của gia đình, cũng không nhất thiết phải là gia đình đó?

Mạnh Tịch vốn nghĩ nhiệm vụ này không thể làm được, không ngờ có bước ngoặt bất ngờ, nồi thịt kho của Trần Mai đã cho cô thấy hy vọng hoàn thành nhiệm vụ.

Vừa ăn cô vừa cảm động đến rưng rưng nước mắt, nhìn Trần Mai nói: "Mẹ ơi mẹ, mẹ chính là mẹ ruột của con!"

Nghe Mạnh Tịch cứ gọi mẹ liên tục, Trần Mai vui đến nở hoa trên mặt.

Cố Bắc Cương không biết Mạnh Tịch đang có ý đồ gì, nhưng đã lâu rồi anh không thấy mẹ mình vui vẻ như vậy, nghĩ dù Mạnh Tịch có đang diễn đi nữa, miễn là cô cứ diễn tiếp như thế cũng tốt.

Cả nhà quây quần bên bữa cơm, căn bếp đơn sơ hiếm khi toát lên chút tình cảm ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Thiên Kim Thật Được Đại Hán Sủng Đến Tận Trời

Số ký tự: 0