[Thập Niên 70] Thiên Tài Nghiên Cứu Khoa Học Mang Theo Không Gian Trọng Sinh
Không Đối Xử Tệ
2024-11-16 00:41:58
Đang vui vẻ hát hò, Thẩm Tri Hạ chợt nảy ra một ý nghĩ: “Nguyên Bảo, nếu có mạng, vậy ta có thể liên lạc với thế giới trước kia không?”
“Không được đâu, chủ nhân. Mạng ở đây chỉ để người tra cứu thông tin thôi, liên lạc thì không thể.”
“Với lại... người đã không còn tồn tại ở thế giới cũ, nên cũng chẳng còn ai để liên lạc cả.”
“Thôi được, vậy cũng đủ rồi, có mạng để tra cứu là may mắn lắm rồi.”
“Vả lại, ta cũng chẳng có ai để liên lạc nữa.”
Sau niềm phấn khích vì chiếc máy tính, Thẩm Tri Hạ nhanh chóng xem qua tầng năm và tầng sáu. Chắc sẽ không có thứ gì khiến cô kích động hơn lúc nhìn thấy máy tính nữa đâu.
Tầng năm và tầng sáu của biệt thự lần lượt là phòng thí nghiệm với đầy đủ thiết bị, và một khu vườn trên sân thượng với mái vòm kính trong suốt nhìn ra bầu trời đầy sao. Khu vườn được trang trí bằng muôn vàn loài hoa rực rỡ sắc màu, nhưng cô không thể gọi tên chúng.
Thẩm Tri Hạ cảm thấy vô cùng hài lòng, chút bất mãn còn sót lại trong lòng cũng hoàn toàn tan biến.
Dù bị ép đến một thời đại nghèo khó, nhưng ít ra không gian này có đủ thứ để ăn, chơi và giải trí. Coi như hệ thống cũng không đối xử tệ với cô.
Ít nhất, nó không để cô đến đây tay trắng với chiếc túi rỗng.
Và quan trọng hơn, ở nơi này cô còn có một gia đình yêu thương mình. Thẩm Tri Hạ không khỏi mong chờ những ngày tháng tương lai đầy hứa hẹn.
-
Thẩm Tri Hạ ra khỏi không gian, trở về phòng ngủ.
Nhìn đồng hồ trên cổ tay, chưa đến hai giờ.
Phải nói rằng cha mẹ của nguyên chủ thật sự đã coi cô như báu vật mà yêu chiều.
Trong thời đại ngay cả ăn còn không đủ no, vậy mà nguyên chủ lại có một chiếc đồng hồ, thứ mà ngay cả các cô gái ở thành phố cũng gần như không có. Bởi vì hiện tại muốn mua đồng hồ không chỉ cần tiền mà còn cần rất nhiều phiếu công nghiệp.
Nhưng để tiện cho nguyên chủ biết thời gian khi đi học cao trung, cha mẹ của cô đã tìm đủ mọi cách gom phiếu công nghiệp, cuối cùng bỏ ra 120 đồng đến thành phố mua cho cô một chiếc đồng hồ.
Điều này cũng tiện lợi cho Thẩm Tri Hạ, dù trong không gian có rất nhiều đồng hồ nhưng hiện tại cô vẫn chưa biết các mẫu đó có phù hợp với thời đại này hay không. Phải đợi khi nào đến cửa hàng ở thành phố xem xét đã rồi mới tính tiếp.
Nếu có thể lấy ra được thì càng tốt. Đồng hồ dù ở thành phố cũng là thứ vô cùng quý giá, nếu có đồng hồ trong lễ cưới, đó thực sự là điều rất hãnh diện.
Đến lúc đó, cô sẽ sắp xếp cho cả nhà đều có.
“Không được đâu, chủ nhân. Mạng ở đây chỉ để người tra cứu thông tin thôi, liên lạc thì không thể.”
“Với lại... người đã không còn tồn tại ở thế giới cũ, nên cũng chẳng còn ai để liên lạc cả.”
“Thôi được, vậy cũng đủ rồi, có mạng để tra cứu là may mắn lắm rồi.”
“Vả lại, ta cũng chẳng có ai để liên lạc nữa.”
Sau niềm phấn khích vì chiếc máy tính, Thẩm Tri Hạ nhanh chóng xem qua tầng năm và tầng sáu. Chắc sẽ không có thứ gì khiến cô kích động hơn lúc nhìn thấy máy tính nữa đâu.
Tầng năm và tầng sáu của biệt thự lần lượt là phòng thí nghiệm với đầy đủ thiết bị, và một khu vườn trên sân thượng với mái vòm kính trong suốt nhìn ra bầu trời đầy sao. Khu vườn được trang trí bằng muôn vàn loài hoa rực rỡ sắc màu, nhưng cô không thể gọi tên chúng.
Thẩm Tri Hạ cảm thấy vô cùng hài lòng, chút bất mãn còn sót lại trong lòng cũng hoàn toàn tan biến.
Dù bị ép đến một thời đại nghèo khó, nhưng ít ra không gian này có đủ thứ để ăn, chơi và giải trí. Coi như hệ thống cũng không đối xử tệ với cô.
Ít nhất, nó không để cô đến đây tay trắng với chiếc túi rỗng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Và quan trọng hơn, ở nơi này cô còn có một gia đình yêu thương mình. Thẩm Tri Hạ không khỏi mong chờ những ngày tháng tương lai đầy hứa hẹn.
-
Thẩm Tri Hạ ra khỏi không gian, trở về phòng ngủ.
Nhìn đồng hồ trên cổ tay, chưa đến hai giờ.
Phải nói rằng cha mẹ của nguyên chủ thật sự đã coi cô như báu vật mà yêu chiều.
Trong thời đại ngay cả ăn còn không đủ no, vậy mà nguyên chủ lại có một chiếc đồng hồ, thứ mà ngay cả các cô gái ở thành phố cũng gần như không có. Bởi vì hiện tại muốn mua đồng hồ không chỉ cần tiền mà còn cần rất nhiều phiếu công nghiệp.
Nhưng để tiện cho nguyên chủ biết thời gian khi đi học cao trung, cha mẹ của cô đã tìm đủ mọi cách gom phiếu công nghiệp, cuối cùng bỏ ra 120 đồng đến thành phố mua cho cô một chiếc đồng hồ.
Điều này cũng tiện lợi cho Thẩm Tri Hạ, dù trong không gian có rất nhiều đồng hồ nhưng hiện tại cô vẫn chưa biết các mẫu đó có phù hợp với thời đại này hay không. Phải đợi khi nào đến cửa hàng ở thành phố xem xét đã rồi mới tính tiếp.
Nếu có thể lấy ra được thì càng tốt. Đồng hồ dù ở thành phố cũng là thứ vô cùng quý giá, nếu có đồng hồ trong lễ cưới, đó thực sự là điều rất hãnh diện.
Đến lúc đó, cô sẽ sắp xếp cho cả nhà đều có.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro