[Thập Niên 70] Thiên Tài Nghiên Cứu Khoa Học Mang Theo Không Gian Trọng Sinh
Mua Đồ Ở Cung T...
2024-11-16 00:41:58
Trong quầy có một nữ nhân viên đang ngồi, liên tục nghịch móng tay, thấy họ vào nhưng cũng chẳng buồn ngước mắt lên.
Thái độ này khá giống với nhân viên ở tiệm cơm quốc doanh.
Cửa hàng khác nhau nhưng “nhân viên phục vụ” vẫn là những “nhân viên phục vụ” như nhau, có lẽ đó là truyền thống trong thời đại này, Thẩm Tri Hạ bất lực cười cười lắc đầu.
“Đồng chí, phiền chị lấy cho em một cân kẹo sữa thỏ trắng, hai cân bánh gạo nếp chiên, thêm một hộp sữa mạch nha.” Thẩm Tri Hạ tự nhiên báo các thứ mình cần.
Cô cũng định mua thêm vài hộp sữa mạch nha, nhưng nghĩ lại trong không gian có rồi nên thôi.
Đến lúc đó, cứ thỉnh thoảng lén lút bổ sung thêm một chút vào là được.
Những thứ này là cô chuẩn bị mang về cho cháu trai nhỏ Thẩm Tử Mặc. Khi cô ra khỏi nhà cậu nhóc này vẫn chưa thức dậy.
Tuy nhiên, cô có thể hình dung ra được, hiện tại cậu chắc chắn lại đang bĩu môi, cái môi nhỏ có thể treo cả bình dầu, vẻ mặt không vui.
Hôm nay kiếm được tiền, mua chút đồ về dỗ dành nhóc tì này mới được.
Nghe cô nói, nhân viên bán hàng bên trong ngẩng lên.
Thấy Thẩm Tri Hạ thì sững người một chút, cô gái trông có vẻ tuổi không lớn lắm, nhưng mua đồ thì chẳng do dự chút nào.
Trên người cô mặc một chiếc váy giản dị, chiếc váy đã hơi bạc màu vì được giặt quá nhiều lần, nhưng may mắn là không có miếng vá nào trên quần áo.
Còn người đàn ông đứng bên cạnh cô, vóc dáng cao gầy, quần áo có rất nhiều chỗ được khâu vá. Người khâu vá áo cho anh ta có tay nghề rất tốt, cố gắng dùng vải có màu sắc tương tự để vá, nên từ xa không dễ nhìn ra dấu vết đã bị chắp vá.
Nhưng cô ấy là một nhân viên kỳ cựu của cung tiêu xã, mỗi ngày gặp gỡ ít nhất hàng chục người, dễ dàng nhận ra ngay.
“Đồng chí, có những món nào không cần phiếu không? Thường thì mẹ tôi đi cung tiêu xã mua đồ nên tôi không rõ lắm.” Thẩm Tri Hạ mỉm cười với nhân viên bán hàng.
Thời này đắc tội với ai chứ đừng bao giờ đắc tội với nhân viên bán hàng của cung tiêu xã.
Nhân viên bán hàng thời nay đều ăn lương nhà nước, đa phần đều tự cao tự đại. Nếu chẳng may làm mất lòng họ, họ chỉ cần liếc mắt một cái hoặc phớt lờ nửa ngày thì mình là người chịu thiệt.
Với nguyên tắc ít chuyện thì tốt, Thẩm Tri Hạ tiếp tục nở nụ cười thân thiện.
Bên cạnh, Thẩm Tri Đông nghe Thẩm Tri Hạ liệt kê nhiều món đến vậy, không nhịn được kéo nhẹ ống tay áo cô.
Anh kề sát tai cô, thì thầm chỉ đủ cho hai người nghe thấy: “Hạ Hạ, có phải là mua nhiều quá rồi không?”
Những thứ này chắc hẳn tốn nhiều tiền, hơn nữa lại chẳng no bụng, số tiền này có lẽ đủ để mua được mười cân lương thực thô.
“Anh à, giờ chúng ta là người có tiền rồi.” Cô nói rồi vỗ nhẹ vào cái túi nhỏ bên cạnh.
Xem ra cô cần phải nhanh chóng kiếm nhiều tiền hơn cho gia đình, vẫn còn nghèo quá.
Có tiền rồi mà còn không dám tiêu.
Thái độ này khá giống với nhân viên ở tiệm cơm quốc doanh.
Cửa hàng khác nhau nhưng “nhân viên phục vụ” vẫn là những “nhân viên phục vụ” như nhau, có lẽ đó là truyền thống trong thời đại này, Thẩm Tri Hạ bất lực cười cười lắc đầu.
“Đồng chí, phiền chị lấy cho em một cân kẹo sữa thỏ trắng, hai cân bánh gạo nếp chiên, thêm một hộp sữa mạch nha.” Thẩm Tri Hạ tự nhiên báo các thứ mình cần.
Cô cũng định mua thêm vài hộp sữa mạch nha, nhưng nghĩ lại trong không gian có rồi nên thôi.
Đến lúc đó, cứ thỉnh thoảng lén lút bổ sung thêm một chút vào là được.
Những thứ này là cô chuẩn bị mang về cho cháu trai nhỏ Thẩm Tử Mặc. Khi cô ra khỏi nhà cậu nhóc này vẫn chưa thức dậy.
Tuy nhiên, cô có thể hình dung ra được, hiện tại cậu chắc chắn lại đang bĩu môi, cái môi nhỏ có thể treo cả bình dầu, vẻ mặt không vui.
Hôm nay kiếm được tiền, mua chút đồ về dỗ dành nhóc tì này mới được.
Nghe cô nói, nhân viên bán hàng bên trong ngẩng lên.
Thấy Thẩm Tri Hạ thì sững người một chút, cô gái trông có vẻ tuổi không lớn lắm, nhưng mua đồ thì chẳng do dự chút nào.
Trên người cô mặc một chiếc váy giản dị, chiếc váy đã hơi bạc màu vì được giặt quá nhiều lần, nhưng may mắn là không có miếng vá nào trên quần áo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn người đàn ông đứng bên cạnh cô, vóc dáng cao gầy, quần áo có rất nhiều chỗ được khâu vá. Người khâu vá áo cho anh ta có tay nghề rất tốt, cố gắng dùng vải có màu sắc tương tự để vá, nên từ xa không dễ nhìn ra dấu vết đã bị chắp vá.
Nhưng cô ấy là một nhân viên kỳ cựu của cung tiêu xã, mỗi ngày gặp gỡ ít nhất hàng chục người, dễ dàng nhận ra ngay.
“Đồng chí, có những món nào không cần phiếu không? Thường thì mẹ tôi đi cung tiêu xã mua đồ nên tôi không rõ lắm.” Thẩm Tri Hạ mỉm cười với nhân viên bán hàng.
Thời này đắc tội với ai chứ đừng bao giờ đắc tội với nhân viên bán hàng của cung tiêu xã.
Nhân viên bán hàng thời nay đều ăn lương nhà nước, đa phần đều tự cao tự đại. Nếu chẳng may làm mất lòng họ, họ chỉ cần liếc mắt một cái hoặc phớt lờ nửa ngày thì mình là người chịu thiệt.
Với nguyên tắc ít chuyện thì tốt, Thẩm Tri Hạ tiếp tục nở nụ cười thân thiện.
Bên cạnh, Thẩm Tri Đông nghe Thẩm Tri Hạ liệt kê nhiều món đến vậy, không nhịn được kéo nhẹ ống tay áo cô.
Anh kề sát tai cô, thì thầm chỉ đủ cho hai người nghe thấy: “Hạ Hạ, có phải là mua nhiều quá rồi không?”
Những thứ này chắc hẳn tốn nhiều tiền, hơn nữa lại chẳng no bụng, số tiền này có lẽ đủ để mua được mười cân lương thực thô.
“Anh à, giờ chúng ta là người có tiền rồi.” Cô nói rồi vỗ nhẹ vào cái túi nhỏ bên cạnh.
Xem ra cô cần phải nhanh chóng kiếm nhiều tiền hơn cho gia đình, vẫn còn nghèo quá.
Có tiền rồi mà còn không dám tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro