[Thập Niên 70] Thiên Tài Nghiên Cứu Khoa Học Mang Theo Không Gian Trọng Sinh
Nhà Họ Thẩm
2024-11-16 00:41:58
Trong đầu Thẩm Tri Hạ đột nhiên hiện lên một bóng hình mờ ảo. Người ấy mặc chiếc váy màu xanh nhạt, mái tóc đen tuyền như dòng thác rủ xuống hai bên vai. Dù đang ở trong tình trạng mơ hồ, cô vẫn có thể nhận ra gương mặt xinh đẹp của cô gái ấy. Nhưng thân hình hơi gầy của cô ấy khiến cả người toát lên cảm giác bệnh tật nhẹ nhàng.
"Xin chào, tôi là Thẩm Tri Hạ của thập niên 70, bây giờ sẽ là cô thay tôi tiếp tục sống ở thời đại này."
Giọng nói của cô gái có chút nghẹn ngào, cô ấy dừng lại một lúc rồi nói tiếp.
"Tôi chỉ mang lại đau khổ và tổn thương cho họ, mà cô đã được hệ thống Hạnh Phúc chọn lựa, tôi tin rằng cô có thể mang đến cho họ hạnh phúc."
"Họ?"
"Là ai?" Thẩm Tri Hạ khó hiểu hỏi.
"Họ là gia đình của tôi, không, phải nói rằng sau này sẽ là gia đình của cô."
"Nếu cô đã có thể sống lại một lần nữa, tại sao không tự mình mang đến hạnh phúc cho họ?" Thẩm Tri Hạ rất muốn mở đầu cô gái này ra xem trong đó có phải bị đổ quá nhiều nước hay không.
"Tôi không làm được nữa, tôi đã không thể đối mặt với họ một cách bình thường. Tôi đã phạm rất nhiều sai lầm, đã làm tổn thương những người vô cùng yêu thương tôi..."
"Xin cô hãy thay tôi chăm sóc họ thật tốt, tạm biệt." Hình bóng của Thẩm Tri Hạ của thập niên 70 dần trở nên mờ nhạt cho đến khi biến mất.
---
Thẩm Tri Hạ từ từ mở mắt, ký ức của Thẩm Tri Hạ ở những năm 70 chậm rãi hiện lên trong đầu cô.
Đây là Trường thị, một thành phố nằm ở phía bắc Hoa quốc, cách Hải thị nơi mà Thẩm Tri Hạ sống trước đây hơn hai ngàn cây số.
Bây giờ là năm 1971, nơi cô đang ở là thôn Vân Bình, ngôi làng có khoảng hai ba trăm hộ gia đình, hiện thuộc đội sản xuất Hồ Đường.
Gia đình cô bị phân vào nhóm một của Hồ Đường, đây cũng là nhóm sản xuất có điều kiện tệ nhất trong bốn nhóm của đội sản xuất, nhưng may mắn là mọi người trong nhóm đều rất đoàn kết. Tất nhiên, những cuộc cãi vã nhỏ là không thể tránh khỏi, nhưng nhìn chung vẫn rất hòa hợp.
Gia đình nguyên chủ khá đơn chiếc, ông bà nội đã mất sớm trong thời kỳ đói kém. Vì để dành chút lương thực ít ỏi cho các con cháu trong nhà, hai ông bà lén lút ăn thứ đất Quan Âm* khó nuốt. Cuối cùng do không tiêu hóa được lượng đất tích tụ trong người, hai cụ đã bị đầy bụng và qua đời.
Chỉ còn lại cha và chú của nguyên chủ, may là hai anh em đều đã lập gia đình trước đó.
Cái chết của cha mẹ khiến tình cảm hai anh em càng thêm sâu sắc, hai gia đình nhỏ vẫn luôn hỗ trợ lẫn nhau để sống sót cho đến bây giờ.
Cha của nguyên chủ tên là Thẩm Tiền Tiến, là một nông dân bình thường với thân hình vạm vỡ.
Thường ngày ông đi làm kiếm công điểm, luôn vượt chỉ tiêu lấy mười hai công điểm, mà ai cũng biết lấy đủ công điểm thôi đã là việc không dễ dàng.
Dù gì thì ngày ngày họ cũng chỉ ăn bữa này lo bữa sau, làm cả ngày trời trở về nhà, tay chân đều không ngừng run rẩy.
---
*đất Quan Âm là một loại đất sét màu trắng hoặc xám nhạt, có thể ăn được, từng được sử dụng trong thời kỳ khó khăn hoặc nạn đói ở Trung Quốc, khi người dân không có đủ lương thực.
Người ta tin rằng đất này có thể giúp làm dịu cơn đói, nhưng thực tế thì nó không chứa chất dinh dưỡng. Ăn đất sét này lâu dài có thể gây hại cho sức khỏe, gây ra các vấn đề về tiêu hóa và suy dinh dưỡng.
Trong lịch sử, loại đất này được gọi là "đất Quan Âm" vì người dân thời xưa tin rằng Quan Âm Bồ Tát đã ban loại đất này để cứu giúp họ trong những thời kỳ khan hiếm lương thực.
"Xin chào, tôi là Thẩm Tri Hạ của thập niên 70, bây giờ sẽ là cô thay tôi tiếp tục sống ở thời đại này."
Giọng nói của cô gái có chút nghẹn ngào, cô ấy dừng lại một lúc rồi nói tiếp.
"Tôi chỉ mang lại đau khổ và tổn thương cho họ, mà cô đã được hệ thống Hạnh Phúc chọn lựa, tôi tin rằng cô có thể mang đến cho họ hạnh phúc."
"Họ?"
"Là ai?" Thẩm Tri Hạ khó hiểu hỏi.
"Họ là gia đình của tôi, không, phải nói rằng sau này sẽ là gia đình của cô."
"Nếu cô đã có thể sống lại một lần nữa, tại sao không tự mình mang đến hạnh phúc cho họ?" Thẩm Tri Hạ rất muốn mở đầu cô gái này ra xem trong đó có phải bị đổ quá nhiều nước hay không.
"Tôi không làm được nữa, tôi đã không thể đối mặt với họ một cách bình thường. Tôi đã phạm rất nhiều sai lầm, đã làm tổn thương những người vô cùng yêu thương tôi..."
"Xin cô hãy thay tôi chăm sóc họ thật tốt, tạm biệt." Hình bóng của Thẩm Tri Hạ của thập niên 70 dần trở nên mờ nhạt cho đến khi biến mất.
---
Thẩm Tri Hạ từ từ mở mắt, ký ức của Thẩm Tri Hạ ở những năm 70 chậm rãi hiện lên trong đầu cô.
Đây là Trường thị, một thành phố nằm ở phía bắc Hoa quốc, cách Hải thị nơi mà Thẩm Tri Hạ sống trước đây hơn hai ngàn cây số.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ là năm 1971, nơi cô đang ở là thôn Vân Bình, ngôi làng có khoảng hai ba trăm hộ gia đình, hiện thuộc đội sản xuất Hồ Đường.
Gia đình cô bị phân vào nhóm một của Hồ Đường, đây cũng là nhóm sản xuất có điều kiện tệ nhất trong bốn nhóm của đội sản xuất, nhưng may mắn là mọi người trong nhóm đều rất đoàn kết. Tất nhiên, những cuộc cãi vã nhỏ là không thể tránh khỏi, nhưng nhìn chung vẫn rất hòa hợp.
Gia đình nguyên chủ khá đơn chiếc, ông bà nội đã mất sớm trong thời kỳ đói kém. Vì để dành chút lương thực ít ỏi cho các con cháu trong nhà, hai ông bà lén lút ăn thứ đất Quan Âm* khó nuốt. Cuối cùng do không tiêu hóa được lượng đất tích tụ trong người, hai cụ đã bị đầy bụng và qua đời.
Chỉ còn lại cha và chú của nguyên chủ, may là hai anh em đều đã lập gia đình trước đó.
Cái chết của cha mẹ khiến tình cảm hai anh em càng thêm sâu sắc, hai gia đình nhỏ vẫn luôn hỗ trợ lẫn nhau để sống sót cho đến bây giờ.
Cha của nguyên chủ tên là Thẩm Tiền Tiến, là một nông dân bình thường với thân hình vạm vỡ.
Thường ngày ông đi làm kiếm công điểm, luôn vượt chỉ tiêu lấy mười hai công điểm, mà ai cũng biết lấy đủ công điểm thôi đã là việc không dễ dàng.
Dù gì thì ngày ngày họ cũng chỉ ăn bữa này lo bữa sau, làm cả ngày trời trở về nhà, tay chân đều không ngừng run rẩy.
---
*đất Quan Âm là một loại đất sét màu trắng hoặc xám nhạt, có thể ăn được, từng được sử dụng trong thời kỳ khó khăn hoặc nạn đói ở Trung Quốc, khi người dân không có đủ lương thực.
Người ta tin rằng đất này có thể giúp làm dịu cơn đói, nhưng thực tế thì nó không chứa chất dinh dưỡng. Ăn đất sét này lâu dài có thể gây hại cho sức khỏe, gây ra các vấn đề về tiêu hóa và suy dinh dưỡng.
Trong lịch sử, loại đất này được gọi là "đất Quan Âm" vì người dân thời xưa tin rằng Quan Âm Bồ Tát đã ban loại đất này để cứu giúp họ trong những thời kỳ khan hiếm lương thực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro