[Thập Niên 70] Thiên Tài Nghiên Cứu Khoa Học Mang Theo Không Gian Trọng Sinh
Tổng Cộng…
2024-11-16 00:41:58
Hai anh em nhanh chóng tiến lên, cúi người chào ông lão.
“Ông ơi, họ đến bán dược liệu, nhưng cần ông xem qua giúp.” Cô gái nói với ông lão.
Ông lão đặt dược liệu trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn hai người với ánh mắt hoà ái.
Đột nhiên ông bị đôi mắt linh động của cô bé trước mặt thu hút, đã lâu rồi ông không nhìn thấy đôi mắt nào trong veo và sáng ngời như thế.
Đôi mắt ấy lấp lánh như bảo thạch đen, ánh mắt thuần khiết như làn nước hồ trong vắt.
Ông lập tức thấy hứng thú với dược liệu mà hai người trẻ này mang đến.
“Ồ? Đưa ra đây cho ông xem nào.”
Nghe vậy, Thẩm Tri Hạ liền tiến lên đưa dược liệu cho ông lão.
Ông lão tên là Tần Thủ Nhân, gia đình ông hành y qua nhiều thế hệ, và Tần Nhân Đường là tiệm thuốc được truyền qua các đời của gia đình ông.
Trong thời kỳ đặc biệt này, khi nhà nước không cho phép giao dịch tư nhân mà họ vẫn giữ được tiệm thuốc và mở cửa tiếp đón bệnh nhân mỗi ngày, có thể thấy năng lực của ông ấy không hề tầm thường.
Trước đây ông ấy luôn ở Kinh thị.
Nhưng từ khi phong trào đấu tranh bắt đầu, để tạm tránh “khu vực đấu tranh,” ông ấy đã giao tiệm thuốc ở Kinh thị cho con trai cả và con dâu quản lý, còn mình thì đưa cháu gái cưng đến Lam thành phía Bắc để “lánh nạn”.
Ông nhẹ nhàng mở gói vải ra.
Khi nhìn thấy nhân sâm và linh chi được bọc trong vải nhung, đôi mắt ông sáng lên.
Ông lập tức cầm lấy hai củ nhân sâm bên trái tỉ mỉ quan sát một hồi rồi đưa lên mũi ngửi.
Mấy tháng qua, ông đã khổ sở tìm kiếm một củ nhân sâm hơn trăm năm tuổi để kéo dài sinh mạng cho người bạn già.
Nhưng tìm suốt mấy tháng, thậm chí cả chợ đen cũng có người đi tìm giúp, mà vẫn chỉ tìm được những củ có năm tuổi không đủ lâu, không phù hợp với bệnh tình của bạn ông.
Cuối cùng, trời cao không phụ lòng người, củ nhân sâm này đến thật kịp thời.
Nếu chậm thêm một, hai tuần nữa, dù y thuật của ông có cao đến đâu, e rằng bạn ông cũng vô phương cứu chữa.
Tần Thủ Nhân nhẹ nhàng đặt nhân sâm trở lại lên vải nhung, run run nói: “Cô bé, củ nhân sâm này chắc phải có tuổi thọ khoảng một trăm năm mươi năm, còn linh chi cũng gần trăm năm. Hơn nữa, rễ của nhân sâm còn nguyên vẹn, thật là hiếm có.”
“Các cháu muốn bán với giá bao nhiêu?” Ông mỉm cười hỏi hai anh em.
Thẩm Tri Hạ: “Ông ơi, chúng cháu không biết giá thị trường, hay là ông xem rồi quyết định giùm nhé.”
Thẩm Tri Hạ: “Cháu tin rằng người tốt bụng như ông nhất định sẽ không lừa chúng cháu đâu.” Thẩm Tri Hạ nghiêng đầu, trả lời một cách tinh nghịch.
Tần lão: “Ha ha, cô bé này thú vị thật.”
Rồi ông trầm ngâm một lúc.
“Củ nhân sâm này có tuổi thọ cao và rễ còn nguyên vẹn, tính cho các cháu năm nghìn đồng.”
“Linh chi tuy chưa tới trăm năm nhưng may mắn là khá lớn, tính cho các cháu ba nghìn đồng.”
“Tổng cộng tám nghìn đồng, các cháu thấy được chứ?”
Tần lão không hỏi Thẩm Tri Đông đứng bên cạnh mà chỉ nhìn cô bé trước mặt.
Dù cô trông còn nhỏ tuổi nhưng ông chắc chắn người quyết định chính là cô.
“Ông ơi, họ đến bán dược liệu, nhưng cần ông xem qua giúp.” Cô gái nói với ông lão.
Ông lão đặt dược liệu trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn hai người với ánh mắt hoà ái.
Đột nhiên ông bị đôi mắt linh động của cô bé trước mặt thu hút, đã lâu rồi ông không nhìn thấy đôi mắt nào trong veo và sáng ngời như thế.
Đôi mắt ấy lấp lánh như bảo thạch đen, ánh mắt thuần khiết như làn nước hồ trong vắt.
Ông lập tức thấy hứng thú với dược liệu mà hai người trẻ này mang đến.
“Ồ? Đưa ra đây cho ông xem nào.”
Nghe vậy, Thẩm Tri Hạ liền tiến lên đưa dược liệu cho ông lão.
Ông lão tên là Tần Thủ Nhân, gia đình ông hành y qua nhiều thế hệ, và Tần Nhân Đường là tiệm thuốc được truyền qua các đời của gia đình ông.
Trong thời kỳ đặc biệt này, khi nhà nước không cho phép giao dịch tư nhân mà họ vẫn giữ được tiệm thuốc và mở cửa tiếp đón bệnh nhân mỗi ngày, có thể thấy năng lực của ông ấy không hề tầm thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước đây ông ấy luôn ở Kinh thị.
Nhưng từ khi phong trào đấu tranh bắt đầu, để tạm tránh “khu vực đấu tranh,” ông ấy đã giao tiệm thuốc ở Kinh thị cho con trai cả và con dâu quản lý, còn mình thì đưa cháu gái cưng đến Lam thành phía Bắc để “lánh nạn”.
Ông nhẹ nhàng mở gói vải ra.
Khi nhìn thấy nhân sâm và linh chi được bọc trong vải nhung, đôi mắt ông sáng lên.
Ông lập tức cầm lấy hai củ nhân sâm bên trái tỉ mỉ quan sát một hồi rồi đưa lên mũi ngửi.
Mấy tháng qua, ông đã khổ sở tìm kiếm một củ nhân sâm hơn trăm năm tuổi để kéo dài sinh mạng cho người bạn già.
Nhưng tìm suốt mấy tháng, thậm chí cả chợ đen cũng có người đi tìm giúp, mà vẫn chỉ tìm được những củ có năm tuổi không đủ lâu, không phù hợp với bệnh tình của bạn ông.
Cuối cùng, trời cao không phụ lòng người, củ nhân sâm này đến thật kịp thời.
Nếu chậm thêm một, hai tuần nữa, dù y thuật của ông có cao đến đâu, e rằng bạn ông cũng vô phương cứu chữa.
Tần Thủ Nhân nhẹ nhàng đặt nhân sâm trở lại lên vải nhung, run run nói: “Cô bé, củ nhân sâm này chắc phải có tuổi thọ khoảng một trăm năm mươi năm, còn linh chi cũng gần trăm năm. Hơn nữa, rễ của nhân sâm còn nguyên vẹn, thật là hiếm có.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Các cháu muốn bán với giá bao nhiêu?” Ông mỉm cười hỏi hai anh em.
Thẩm Tri Hạ: “Ông ơi, chúng cháu không biết giá thị trường, hay là ông xem rồi quyết định giùm nhé.”
Thẩm Tri Hạ: “Cháu tin rằng người tốt bụng như ông nhất định sẽ không lừa chúng cháu đâu.” Thẩm Tri Hạ nghiêng đầu, trả lời một cách tinh nghịch.
Tần lão: “Ha ha, cô bé này thú vị thật.”
Rồi ông trầm ngâm một lúc.
“Củ nhân sâm này có tuổi thọ cao và rễ còn nguyên vẹn, tính cho các cháu năm nghìn đồng.”
“Linh chi tuy chưa tới trăm năm nhưng may mắn là khá lớn, tính cho các cháu ba nghìn đồng.”
“Tổng cộng tám nghìn đồng, các cháu thấy được chứ?”
Tần lão không hỏi Thẩm Tri Đông đứng bên cạnh mà chỉ nhìn cô bé trước mặt.
Dù cô trông còn nhỏ tuổi nhưng ông chắc chắn người quyết định chính là cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro