Chương 30 - Nàng Rất Có Năng Lực
Buổi Chiều Đột...
Tiên Trá Tiểu Dương
2024-08-07 18:24:28
Bạch Kiều Kiều ăn không nhiều lắm, một nồi đồ ăn gần như rơi hết vào bụng Thẩm Hành, mà Thẩm Hành vẫn còn có vẻ ăn chưa đã thèm.
May mà Bạch Kiều Kiều biết sức ăn của Thẩm Hành nên đã nấu nhiều, nếu không sợ là Thẩm Hành vẫn còn đói bụng ăn không đủ no.
Bạch Kiều Kiều muốn thu dọn chén đũa lại bị Thẩm Hành giành làm: "Về sau ngươi không cần làm loại việc này.”
“Ta muốn làm.” Bạch Kiều Kiều chớp mắt, vẻ mặt chân thành nói.
Thẩm Hành phát hiện hình như hắn đã cưới về một tiểu hồ ly tinh. Cô vợ nhỏ này đang dụ dỗ hắn có đúng không?
Thẩm Hành sờ sờ cằm, nhìn đôi mắt lấp lánh của Bạch Kiều Kiều.
Còn nhịn nữa thì không phải là đàn ông.
Thẩm Hành nhanh chóng ném bát đũa vào phòng bếp rồi ôm ngang Bạch Kiều Kiều đi về phòng đặt lên giường đất.
“Hành ca!”
Thẩm Hành giống như một con chó lớn nhiệt tình ngửi tới ngửi lui trên cổ Bạch Kiều Kiều, hơi thở nóng ẩm và đôi môi mềm mại rơi trên người nàng, Bạch Kiều Kiều đưa tay đẩy Thẩm Hành ra:
"Hành ca, không được…”
Thẩm Hành hùng hùng hổ hổ nói: "Ta ngủ với vợ của mình, tại sao không được?"
Bạch Kiều Kiều bĩu môi, giọng nói mềm mại: "Hành ca không được bắt nạt người ta.”
Bạch Kiều Kiều trừng mắt nhìn hắn một cái, Thẩm Hành chưa tới một giây đã bại trận.
Hắn hừ mũi một tiếng, vẫn cố mạnh miệng: "Ngươi cầu xin ta đi, nếu làm tốt ta sẽ tha cho ngươi.”
“Hành ca, xin ngươi đó.”
Bạch Kiều Kiều tỏ ra yếu thế rất dễ dàng, bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy áo Thẩm Hành, nhẹ nhàng giật một cái.
Thẩm Hành cắn răng.
Mẹ nó, nàng cầu xin như thế, hắn càng không muốn tha cho nàng.
“Cầu không tốt, không thành tâm gì hết.”
Thẩm Hành rõ ràng đang chơi xấu, Bạch Kiều Kiều đành phải đỏ mặt buồn bực nói thật:
"Hành ca, ta... buổi chiều đột nhiên có việc.”
“Việc gì?” Thẩm Hành là đại nam nhân chỉ biết lăn lộn sinh tồn, làm sao hiểu được mấy chuyện kín đáo vụn vặt của phụ nữ, hắn còn cúi xuống hôn lên trán Bạch Kiều Kiều, giọng nói trầm thấp lưu luyến.
“Chính là việc kia đó!” Bạch Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn Thẩm Hành, nắm lấy bàn tay không ngoan của hắn, thấp giọng nói bên tai hắn: “Kinh nguyệt.”
“…”
Động tác của Thẩm Hành lập tức cứng ngắc.
“Ha ha.” Bạch Kiều Kiều nhìn Thẩm Hành đen mặt, không kềm được bật cười thành tiếng.
“Cười cái gì? Ngươi có tin ta xử lý ngươi không?”
Thẩm Hành cảm thấy địa vị của mình ở trong nhà khó giữ được, cô vợ nhỏ này sắp leo lên đầu hắn ngồi luôn rồi.
Hắn muốn ra vẻ hùng hổ dọa Bạch Kiều Kiều, ai biết giây tiếp theo Bạch Kiều Kiều đã hôn lên môi hắn giống như đang dỗ dành đền bù cho hắn.
Nụ hôn của Bạch Kiều Kiều giống như chuồn chuồn lướt nước, Thẩm Hành còn đang nhấm nháp hương vị của nó thì người trong lòng đã chạy vọt ra ngoài.
Hắn nặng nề ngồi xuống giường, thở hắt ra một hơi, lại cúi đầu nhìn đũng quần của mình, thầm nghĩ không biết mình nghẹn như vậy có thành bệnh không.
Bạch Kiều Kiều lấy ra một bản vẽ cho Thẩm Hành xem: "Hành ca, nói chuyện chính sự với ngươi.”
Thẩm Hành cầm lấy: "Đây là cái gì?”
Thẩm Hành nhìn bản vẽ tinh xảo kia, bên trên có các loại ghi chú và đánh dấu hắn đều xem hiểu, chỉ là trong lòng bỗng cảm thấy tự ti mặc cảm.
Bạch Kiều Kiều là người đã từng học trung học phổ thông, mà hắn chỉ học chữ trong lớp xoá mù chữ của thôn mà thôi.
Bạch Kiều Kiều một lòng chỉ có chính sự, không chú ý tới trong lòng Thẩm Hành đang nghĩ lung tung cái gì:
"Dùng cái này để cắt lúa mạch, một nhát có thể chặt được một mảng lớn, lại không cần phải khom lưng.”
“Đây là dao đi rừng? Hình như đâu dài tới mức này?”
Thẩm Hành nhớ rõ hơn mười năm trước hắn đã từng nhìn thấy có người dùng loại dao đi rừng này.
May mà Bạch Kiều Kiều biết sức ăn của Thẩm Hành nên đã nấu nhiều, nếu không sợ là Thẩm Hành vẫn còn đói bụng ăn không đủ no.
Bạch Kiều Kiều muốn thu dọn chén đũa lại bị Thẩm Hành giành làm: "Về sau ngươi không cần làm loại việc này.”
“Ta muốn làm.” Bạch Kiều Kiều chớp mắt, vẻ mặt chân thành nói.
Thẩm Hành phát hiện hình như hắn đã cưới về một tiểu hồ ly tinh. Cô vợ nhỏ này đang dụ dỗ hắn có đúng không?
Thẩm Hành sờ sờ cằm, nhìn đôi mắt lấp lánh của Bạch Kiều Kiều.
Còn nhịn nữa thì không phải là đàn ông.
Thẩm Hành nhanh chóng ném bát đũa vào phòng bếp rồi ôm ngang Bạch Kiều Kiều đi về phòng đặt lên giường đất.
“Hành ca!”
Thẩm Hành giống như một con chó lớn nhiệt tình ngửi tới ngửi lui trên cổ Bạch Kiều Kiều, hơi thở nóng ẩm và đôi môi mềm mại rơi trên người nàng, Bạch Kiều Kiều đưa tay đẩy Thẩm Hành ra:
"Hành ca, không được…”
Thẩm Hành hùng hùng hổ hổ nói: "Ta ngủ với vợ của mình, tại sao không được?"
Bạch Kiều Kiều bĩu môi, giọng nói mềm mại: "Hành ca không được bắt nạt người ta.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Kiều Kiều trừng mắt nhìn hắn một cái, Thẩm Hành chưa tới một giây đã bại trận.
Hắn hừ mũi một tiếng, vẫn cố mạnh miệng: "Ngươi cầu xin ta đi, nếu làm tốt ta sẽ tha cho ngươi.”
“Hành ca, xin ngươi đó.”
Bạch Kiều Kiều tỏ ra yếu thế rất dễ dàng, bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy áo Thẩm Hành, nhẹ nhàng giật một cái.
Thẩm Hành cắn răng.
Mẹ nó, nàng cầu xin như thế, hắn càng không muốn tha cho nàng.
“Cầu không tốt, không thành tâm gì hết.”
Thẩm Hành rõ ràng đang chơi xấu, Bạch Kiều Kiều đành phải đỏ mặt buồn bực nói thật:
"Hành ca, ta... buổi chiều đột nhiên có việc.”
“Việc gì?” Thẩm Hành là đại nam nhân chỉ biết lăn lộn sinh tồn, làm sao hiểu được mấy chuyện kín đáo vụn vặt của phụ nữ, hắn còn cúi xuống hôn lên trán Bạch Kiều Kiều, giọng nói trầm thấp lưu luyến.
“Chính là việc kia đó!” Bạch Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn Thẩm Hành, nắm lấy bàn tay không ngoan của hắn, thấp giọng nói bên tai hắn: “Kinh nguyệt.”
“…”
Động tác của Thẩm Hành lập tức cứng ngắc.
“Ha ha.” Bạch Kiều Kiều nhìn Thẩm Hành đen mặt, không kềm được bật cười thành tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cười cái gì? Ngươi có tin ta xử lý ngươi không?”
Thẩm Hành cảm thấy địa vị của mình ở trong nhà khó giữ được, cô vợ nhỏ này sắp leo lên đầu hắn ngồi luôn rồi.
Hắn muốn ra vẻ hùng hổ dọa Bạch Kiều Kiều, ai biết giây tiếp theo Bạch Kiều Kiều đã hôn lên môi hắn giống như đang dỗ dành đền bù cho hắn.
Nụ hôn của Bạch Kiều Kiều giống như chuồn chuồn lướt nước, Thẩm Hành còn đang nhấm nháp hương vị của nó thì người trong lòng đã chạy vọt ra ngoài.
Hắn nặng nề ngồi xuống giường, thở hắt ra một hơi, lại cúi đầu nhìn đũng quần của mình, thầm nghĩ không biết mình nghẹn như vậy có thành bệnh không.
Bạch Kiều Kiều lấy ra một bản vẽ cho Thẩm Hành xem: "Hành ca, nói chuyện chính sự với ngươi.”
Thẩm Hành cầm lấy: "Đây là cái gì?”
Thẩm Hành nhìn bản vẽ tinh xảo kia, bên trên có các loại ghi chú và đánh dấu hắn đều xem hiểu, chỉ là trong lòng bỗng cảm thấy tự ti mặc cảm.
Bạch Kiều Kiều là người đã từng học trung học phổ thông, mà hắn chỉ học chữ trong lớp xoá mù chữ của thôn mà thôi.
Bạch Kiều Kiều một lòng chỉ có chính sự, không chú ý tới trong lòng Thẩm Hành đang nghĩ lung tung cái gì:
"Dùng cái này để cắt lúa mạch, một nhát có thể chặt được một mảng lớn, lại không cần phải khom lưng.”
“Đây là dao đi rừng? Hình như đâu dài tới mức này?”
Thẩm Hành nhớ rõ hơn mười năm trước hắn đã từng nhìn thấy có người dùng loại dao đi rừng này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro