Chương 30 - Nàng Rất Có Năng Lực
Cung Tiêu Xã
Tiên Trá Tiểu Dương
2024-08-07 18:24:28
Lưng Thẩm Hành ở trước mặt nàng rắn chắc như một ngọn núi nhỏ.
Bạch Kiều Kiều đưa tay ôm lấy thắt lưng hắn, Thẩm Hành trong nháy mắt tứ chi cứng ngắc, xe đạp vừa mới cất bước liền xóc nảy một chút, Bạch Kiều Kiều suýt nữa bị văng ra ngoài.
“Ngươi không sao chứ?” Thẩm Hành không ngờ Bạch Kiều Kiều lại đột nhiên ôm mình, hắn thô lỗ nói: “Đừng lộn xộn!”
“Ta không lộn xộn.” Bạch Kiều Kiều dựa người vào lưng Thẩm Hành, làm nũng nói: “Đường này xóc quá, Hành ca, ta sợ bị ngã xuống đất.”
Thẩm Hành cau mày im lặng hồi lâu, chỉ oán giận một câu tượng trưng cho có: "Nóng muốn chết hà.”
Nhưng cũng không bảo Bạch Kiều Kiều buông ra.
Bạch Kiều Kiều bây giờ chỉ muốn được ở bên Thẩm Hành, làm vợ hắn, danh chính ngôn thuận bám chặt lấy hắn.
Thẩm Hành không thể coi bàn tay đang ôm eo mình là không khí, hắn nặng nề thở hồng hộc, ra sức đạp xe đạp.
Hiện tại trong lòng Thẩm Hành có cảm giác nghiêng trời lệch đất.
Ngày đầu tiên Bạch Kiều Kiều vào thôn, Thẩm Hành đã thấy sắc mà nổi lòng tham. Hắn vốn cho rằng mình chỉ có thể đứng từ xa nhìn nàng, nhưng không ngờ sẽ thật sự cưới được nàng về nhà.
Hắn cảm thấy mình có thể kết hôn với Bạch Kiều Kiều hoàn toàn là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Đừng nói Bạch Kiều Kiều, ngay cả cô nương khó gả chồng nhất thôn cũng chướng mắt hắn.
Nhưng Bạch Kiều Kiều hình như nguyện ý.
Nàng không chỉ thuận theo ý hắn vào đêm qua mà hôm nay còn ở trước mặt người ngoài thừa nhận hắn là chồng nàng, dựa dẫm vào hắn.
Cho nên hiện tại Thẩm Hành ngoài mặt nhăn nhó nhưng trên thực tế tim đập thình thịch sắp rớt ra ngoài rồi.
…
Nắng gắt trên trời thật sự nóng nực.
Đến cung tiêu xã, trong tay Bạch Kiều Kiều mặc dù không có phiếu nhưng nàng biết hiện tại nhân viên bán hàng trong cung tiêu xã có phiếu dư thừa, hơn nữa còn chấp nhận đổi.
Người trong cung tiêu xã không nhiều lắm, nàng đi tới quầy lương thực lặng lẽ thì thầm với người ta vài câu, sau đó lấy giá một hào một cân để đổi lấy mười cân phiếu lương thực, mua mười cân bột mì, tổng cộng hết một đồng ba.
Bạch Kiều Kiều lại đi tới quầy thịt heo: "Xin chào, ta muốn nửa cân thịt heo.”
Nhân viên bán hàng của quầy thịt heo vốn đang đặt dao ở miếng thịt nạc, nhưng nàng nhận ra Thẩm Hành, thấy Thẩm Hành đang giận dữ trừng mắt nhìn mình, lập tức miễn cưỡng xoay mũi dao sang miếng thịt mỡ.
Tuy rằng đời sau tất cả mọi người thích ăn thịt nạc hơn nhưng người ở thời đại này đều rất nghèo, trong bụng không có dư miếng mỡ nào nên đương nhiên sẽ ưu tiên thịt càng mỡ càng tốt.
“Đại tỷ, cắt miếng này cho ta đi!”
Bạch Kiều Kiều chỉ vào một miếng thịt ba rọi, muốn mua thịt ba rọi ngon phải phụ thuộc vào độ may mắn nữa, nhưng miếng mà Bạch Kiều Kiều nhìn trúng cũng khá tốt, làm thịt kho tàu vẫn đủ chuẩn.
“Được, vậy thì miếng này.”
Người bán hàng cười cười, gật đầu lấy lòng Thẩm Hành, Thẩm Hành không thèm để ý.
Chờ bọn họ đi rồi, nhân viên bán hàng nhìn theo bóng lưng bọn họ, "hừ" một tiếng than thở:
"Có mệnh mua thịt cũng phải có mệnh ăn, gả cho khắc tinh này xem ngươi có thể sống được bao lâu!"
Bạch Kiều Kiều không biết nhân viên bán hàng ở trước mặt thế này mà sau lưng lại thế khác, nhưng cho dù biết nàng cũng sẽ không thèm chấp nhặt.
Nàng lại đi mua hai quả dưa, một bắp cải trắng, một cân trứng gà, một cân tôm hùm.
Mua xong các loại gia vị dầu muối tương dấm thường dùng trong nhà, chuyến đi này nàng tiêu xài tổng cộng bốn đồng hai.
Bạch Kiều Kiều mua đồ không ít, Thẩm Hành không nói gì, chỉ đang suy tư gì đó.
Lúc Thẩm Hành đưa Bạch Kiều Kiều về nhà đã là giờ nghỉ trưa của mọi người.
Nhưng Thẩm Hành vất vả không được nghỉ ngơi, phải nhanh chóng đi bổ sung công của ngày hôm nay.
Bạch Kiều Kiều đưa tay ôm lấy thắt lưng hắn, Thẩm Hành trong nháy mắt tứ chi cứng ngắc, xe đạp vừa mới cất bước liền xóc nảy một chút, Bạch Kiều Kiều suýt nữa bị văng ra ngoài.
“Ngươi không sao chứ?” Thẩm Hành không ngờ Bạch Kiều Kiều lại đột nhiên ôm mình, hắn thô lỗ nói: “Đừng lộn xộn!”
“Ta không lộn xộn.” Bạch Kiều Kiều dựa người vào lưng Thẩm Hành, làm nũng nói: “Đường này xóc quá, Hành ca, ta sợ bị ngã xuống đất.”
Thẩm Hành cau mày im lặng hồi lâu, chỉ oán giận một câu tượng trưng cho có: "Nóng muốn chết hà.”
Nhưng cũng không bảo Bạch Kiều Kiều buông ra.
Bạch Kiều Kiều bây giờ chỉ muốn được ở bên Thẩm Hành, làm vợ hắn, danh chính ngôn thuận bám chặt lấy hắn.
Thẩm Hành không thể coi bàn tay đang ôm eo mình là không khí, hắn nặng nề thở hồng hộc, ra sức đạp xe đạp.
Hiện tại trong lòng Thẩm Hành có cảm giác nghiêng trời lệch đất.
Ngày đầu tiên Bạch Kiều Kiều vào thôn, Thẩm Hành đã thấy sắc mà nổi lòng tham. Hắn vốn cho rằng mình chỉ có thể đứng từ xa nhìn nàng, nhưng không ngờ sẽ thật sự cưới được nàng về nhà.
Hắn cảm thấy mình có thể kết hôn với Bạch Kiều Kiều hoàn toàn là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đừng nói Bạch Kiều Kiều, ngay cả cô nương khó gả chồng nhất thôn cũng chướng mắt hắn.
Nhưng Bạch Kiều Kiều hình như nguyện ý.
Nàng không chỉ thuận theo ý hắn vào đêm qua mà hôm nay còn ở trước mặt người ngoài thừa nhận hắn là chồng nàng, dựa dẫm vào hắn.
Cho nên hiện tại Thẩm Hành ngoài mặt nhăn nhó nhưng trên thực tế tim đập thình thịch sắp rớt ra ngoài rồi.
…
Nắng gắt trên trời thật sự nóng nực.
Đến cung tiêu xã, trong tay Bạch Kiều Kiều mặc dù không có phiếu nhưng nàng biết hiện tại nhân viên bán hàng trong cung tiêu xã có phiếu dư thừa, hơn nữa còn chấp nhận đổi.
Người trong cung tiêu xã không nhiều lắm, nàng đi tới quầy lương thực lặng lẽ thì thầm với người ta vài câu, sau đó lấy giá một hào một cân để đổi lấy mười cân phiếu lương thực, mua mười cân bột mì, tổng cộng hết một đồng ba.
Bạch Kiều Kiều lại đi tới quầy thịt heo: "Xin chào, ta muốn nửa cân thịt heo.”
Nhân viên bán hàng của quầy thịt heo vốn đang đặt dao ở miếng thịt nạc, nhưng nàng nhận ra Thẩm Hành, thấy Thẩm Hành đang giận dữ trừng mắt nhìn mình, lập tức miễn cưỡng xoay mũi dao sang miếng thịt mỡ.
Tuy rằng đời sau tất cả mọi người thích ăn thịt nạc hơn nhưng người ở thời đại này đều rất nghèo, trong bụng không có dư miếng mỡ nào nên đương nhiên sẽ ưu tiên thịt càng mỡ càng tốt.
“Đại tỷ, cắt miếng này cho ta đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Kiều Kiều chỉ vào một miếng thịt ba rọi, muốn mua thịt ba rọi ngon phải phụ thuộc vào độ may mắn nữa, nhưng miếng mà Bạch Kiều Kiều nhìn trúng cũng khá tốt, làm thịt kho tàu vẫn đủ chuẩn.
“Được, vậy thì miếng này.”
Người bán hàng cười cười, gật đầu lấy lòng Thẩm Hành, Thẩm Hành không thèm để ý.
Chờ bọn họ đi rồi, nhân viên bán hàng nhìn theo bóng lưng bọn họ, "hừ" một tiếng than thở:
"Có mệnh mua thịt cũng phải có mệnh ăn, gả cho khắc tinh này xem ngươi có thể sống được bao lâu!"
Bạch Kiều Kiều không biết nhân viên bán hàng ở trước mặt thế này mà sau lưng lại thế khác, nhưng cho dù biết nàng cũng sẽ không thèm chấp nhặt.
Nàng lại đi mua hai quả dưa, một bắp cải trắng, một cân trứng gà, một cân tôm hùm.
Mua xong các loại gia vị dầu muối tương dấm thường dùng trong nhà, chuyến đi này nàng tiêu xài tổng cộng bốn đồng hai.
Bạch Kiều Kiều mua đồ không ít, Thẩm Hành không nói gì, chỉ đang suy tư gì đó.
Lúc Thẩm Hành đưa Bạch Kiều Kiều về nhà đã là giờ nghỉ trưa của mọi người.
Nhưng Thẩm Hành vất vả không được nghỉ ngơi, phải nhanh chóng đi bổ sung công của ngày hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro