Chương 30 - Nàng Rất Có Năng Lực
Ta Sống Vì Nàng
Tiên Trá Tiểu Dương
2024-08-07 18:24:28
Thẩm Hành giao cả tiền lẫn túi vải cho Bạch Kiều Kiều: "Ngươi tìm chỗ kín đáo cất đi, coi chừng trong nhà có trộm.”
Sau đó hắn chuyển đề tài: "Hừ, nhưng mà cũng không có kẻ nào dám đến ăn trộm nhà ta. Ai dám đến, ta tiễn kẻ đó xuống mồ.”
Bạch Kiều Kiều nhận tiền, bên trong có 343 đồng lẻ 85 xu. Thật sự là giao hết toàn bộ tài sản cho nàng.
Kiếp trước chưa hề xảy ra chuyện này.
“Sau này đừng bao giờ nói với ta ngươi phải bỏ tiền ra mua cái gì. Ngươi đã là vợ ta, tài sản của ta đều là của ngươi hết, có hiểu không? Nếu không nghe lời thì chờ bị đánh mông đi.” Thẩm Hành hung tợn nói.
Lúc này Bạch Kiều Kiều mới biết vì sao Thẩm Hành tức giận.
Nàng cười tủm tỉm lấy ra số tiền nàng dành dụm được, cộng với tiền Thẩm Hành mới đưa thì có hơn năm trăm đồng, xếp chồng lên thành một xấp dày.
Bạch Kiều Kiều vui vẻ rạo rực hít một hơi tiền.
Thẩm Hành thấy dáng vẻ đáng yêu này của nàng, trong lòng ngứa ngáy nhưng trên mặt lại ra vẻ ghét bỏ:
"Tiền bẩn muốn chết, mau để xa ra."
Hắn còn nhân cơ hội đưa tay véo gò má non nớt như đậu hủ của Bạch Kiều Kiều.
Bạch Kiều Kiều cười hì hì, lấy ra năm đồng đưa cho Thẩm Hành: "Tiền này ngươi giữ đi, đề phòng có việc gấp thì dùng.”
Thẩm Hành ngẩn người một lát mới đưa tay đón lấy.
Tiền đều cho Bạch Kiều Kiều hết, hắn chẳng những không đau lòng không hoảng hốt mà còn có cảm giác thoả mãn.
Thẩm Hành lần đầu tiên gửi gắm bản thân mình cho người khác, trước đây hắn vẫn luôn lẻ loi một mình, khi Bạch Kiều Kiều đem tiền của hai người chồng lại thành một xấp, Thẩm Hành đột nhiên cảm giác mình thật sự có nhà rồi.
“Ngươi làm sao vậy?” Bạch Kiều Kiều thấy hốc mắt Thẩm Hành hơi đỏ.
“Làm việc mệt mỏi.”
Thẩm Hành hắn, thôn bá ở thôn Thập Lý, làm sao có thể bởi vì vợ cho mình năm đồng tiền mà chảy nước mắt được chứ?
Bạch Kiều Kiều nhìn thấu nhưng không nói ra, chỉ mỉm cười cất kỹ tiền rồi nói: "Vậy đi ngủ sớm một chút đi.”
Buổi tối không có chuyện gì làm, để tiết kiệm đèn dầu thì tốt nhất là nên đi ngủ.
Cộng thêm vào mùa hè, mỗi ngày đều phải bắt đầu làm việc lúc năm rưỡi sáng nên ai nấy đều dậy từ năm giờ, lao động miệt mài dưới ruộng nên tám chín giờ tối đều tắt đèn dầu đi ngủ.
Thẩm Hành bỗng đứng lên: "Ta ra sân dựng giá đỡ một chút, làm xong rồi vào ngủ.”
Nói xong liền đi ra cửa.
Bước chân hắn đi cực nhanh, Bạch Kiều Kiều hoài nghi Thẩm Hành ra sân để lén khóc.
Thật là đáng yêu.
Bạch Kiều Kiều vừa cười vừa sửa sang lại giường chiếu, ngày mai nàng cũng dự định đi làm, không thể giống như kiếp trước chỉ dựa vào một mình Thẩm Hành làm công điểm nuôi cả nhà, mà nàng thì mang danh ham ăn biếng làm.
Thẩm Hành mượn ánh trăng để làm giá đỡ, khi hắn rửa sạch tay chân đi vào nhà mới phát hiện Bạch Kiều Kiều đã ngủ.
Bởi vì sợ đi làm muộn, ngoài cửa sổ lại là sân nhà mình nên người trong thôn khi ngủ đều có thói quen không kéo rèm cửa sổ.
Ánh trăng lặng lẽ chiếu lên người Bạch Kiều Kiều, gương mặt yên tĩnh lúc ngủ của nàng khiến trái tim Thẩm Hành mềm nhũn.
Lúc cưới Bạch Kiều Kiều hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy tiểu cô nương này thật là xinh đẹp, muốn kéo nàng về địa bàn của hắn.
Thẩm Hành chưa từng cảm nhận được tình yêu, cũng không biết cái gì gọi là yêu.
Nhưng hắn biết trước ngày hôm nay, hắn sống chỉ để tồn tại, mà từ nay về sau, cả đời hắn đều sống vì Bạch Kiều Kiều.
Hắn rón rén nằm xuống bên cạnh Bạch Kiều Kiều, cẩn thận nắm tay nàng rồi chìm vào giấc ngủ.
…
Bạch Kiều Kiều bị loa lớn trong thôn đánh thức, thấy Thẩm Hành đang mặc quần áo.
Sau đó hắn chuyển đề tài: "Hừ, nhưng mà cũng không có kẻ nào dám đến ăn trộm nhà ta. Ai dám đến, ta tiễn kẻ đó xuống mồ.”
Bạch Kiều Kiều nhận tiền, bên trong có 343 đồng lẻ 85 xu. Thật sự là giao hết toàn bộ tài sản cho nàng.
Kiếp trước chưa hề xảy ra chuyện này.
“Sau này đừng bao giờ nói với ta ngươi phải bỏ tiền ra mua cái gì. Ngươi đã là vợ ta, tài sản của ta đều là của ngươi hết, có hiểu không? Nếu không nghe lời thì chờ bị đánh mông đi.” Thẩm Hành hung tợn nói.
Lúc này Bạch Kiều Kiều mới biết vì sao Thẩm Hành tức giận.
Nàng cười tủm tỉm lấy ra số tiền nàng dành dụm được, cộng với tiền Thẩm Hành mới đưa thì có hơn năm trăm đồng, xếp chồng lên thành một xấp dày.
Bạch Kiều Kiều vui vẻ rạo rực hít một hơi tiền.
Thẩm Hành thấy dáng vẻ đáng yêu này của nàng, trong lòng ngứa ngáy nhưng trên mặt lại ra vẻ ghét bỏ:
"Tiền bẩn muốn chết, mau để xa ra."
Hắn còn nhân cơ hội đưa tay véo gò má non nớt như đậu hủ của Bạch Kiều Kiều.
Bạch Kiều Kiều cười hì hì, lấy ra năm đồng đưa cho Thẩm Hành: "Tiền này ngươi giữ đi, đề phòng có việc gấp thì dùng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Hành ngẩn người một lát mới đưa tay đón lấy.
Tiền đều cho Bạch Kiều Kiều hết, hắn chẳng những không đau lòng không hoảng hốt mà còn có cảm giác thoả mãn.
Thẩm Hành lần đầu tiên gửi gắm bản thân mình cho người khác, trước đây hắn vẫn luôn lẻ loi một mình, khi Bạch Kiều Kiều đem tiền của hai người chồng lại thành một xấp, Thẩm Hành đột nhiên cảm giác mình thật sự có nhà rồi.
“Ngươi làm sao vậy?” Bạch Kiều Kiều thấy hốc mắt Thẩm Hành hơi đỏ.
“Làm việc mệt mỏi.”
Thẩm Hành hắn, thôn bá ở thôn Thập Lý, làm sao có thể bởi vì vợ cho mình năm đồng tiền mà chảy nước mắt được chứ?
Bạch Kiều Kiều nhìn thấu nhưng không nói ra, chỉ mỉm cười cất kỹ tiền rồi nói: "Vậy đi ngủ sớm một chút đi.”
Buổi tối không có chuyện gì làm, để tiết kiệm đèn dầu thì tốt nhất là nên đi ngủ.
Cộng thêm vào mùa hè, mỗi ngày đều phải bắt đầu làm việc lúc năm rưỡi sáng nên ai nấy đều dậy từ năm giờ, lao động miệt mài dưới ruộng nên tám chín giờ tối đều tắt đèn dầu đi ngủ.
Thẩm Hành bỗng đứng lên: "Ta ra sân dựng giá đỡ một chút, làm xong rồi vào ngủ.”
Nói xong liền đi ra cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bước chân hắn đi cực nhanh, Bạch Kiều Kiều hoài nghi Thẩm Hành ra sân để lén khóc.
Thật là đáng yêu.
Bạch Kiều Kiều vừa cười vừa sửa sang lại giường chiếu, ngày mai nàng cũng dự định đi làm, không thể giống như kiếp trước chỉ dựa vào một mình Thẩm Hành làm công điểm nuôi cả nhà, mà nàng thì mang danh ham ăn biếng làm.
Thẩm Hành mượn ánh trăng để làm giá đỡ, khi hắn rửa sạch tay chân đi vào nhà mới phát hiện Bạch Kiều Kiều đã ngủ.
Bởi vì sợ đi làm muộn, ngoài cửa sổ lại là sân nhà mình nên người trong thôn khi ngủ đều có thói quen không kéo rèm cửa sổ.
Ánh trăng lặng lẽ chiếu lên người Bạch Kiều Kiều, gương mặt yên tĩnh lúc ngủ của nàng khiến trái tim Thẩm Hành mềm nhũn.
Lúc cưới Bạch Kiều Kiều hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy tiểu cô nương này thật là xinh đẹp, muốn kéo nàng về địa bàn của hắn.
Thẩm Hành chưa từng cảm nhận được tình yêu, cũng không biết cái gì gọi là yêu.
Nhưng hắn biết trước ngày hôm nay, hắn sống chỉ để tồn tại, mà từ nay về sau, cả đời hắn đều sống vì Bạch Kiều Kiều.
Hắn rón rén nằm xuống bên cạnh Bạch Kiều Kiều, cẩn thận nắm tay nàng rồi chìm vào giấc ngủ.
…
Bạch Kiều Kiều bị loa lớn trong thôn đánh thức, thấy Thẩm Hành đang mặc quần áo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro