Chương 30 - Nàng Rất Có Năng Lực
Trưởng Thôn Thập Lý
Tiên Trá Tiểu Dương
2024-08-07 18:24:28
“Thanh niên trí thức Lưu Dĩnh, ngươi và Vu Văn Lễ có quan hệ gì? Lời Bạch Kiều Kiều nói là thật sao?”
Nghe được có người hỏi mình ở trước mặt mọi người, Lưu Dĩnh thật sự xấu hổ vô cùng, đẩy mấy người xung quanh ra rồi ôm mặt bỏ chạy.
Lúc này không cần nói cũng biết, ánh mắt mọi người nhìn về phía Bạch Kiều Kiều đều tràn ngập thương hại.
Vu Văn Lễ thấy Lưu Dĩnh đi rồi, vội vàng nói:
"Ta có thể giải thích, ta và Lưu Dĩnh không có quan hệ như ngươi nghĩ, Kiều Kiều, ngươi hiểu lầm ta!"
Bạch Kiều Kiều cực kỳ khinh bỉ, nàng tận mắt nhìn thấy hai thân thể trắng nõn không một mảnh vải quấn vào nhau, thậm chí lúc ấy nàng còn đối diện với ánh mắt đờ đẫn của Lưu Dĩnh trong lúc ý loạn tình mê.
Vu Văn Lễ không phải giải thích cho nàng nghe mà là mạnh miệng cho quần chúng vây quanh xem, hắn dựa vào da mặt dày và việc Bạch Kiều Kiều không có chứng cứ trong tay.
"Ngươi và cô ấy có quan hệ gì thì mặc kệ các ngươi, không cần phải nói với ta. Nhưng chuyện ngươi đẩy ta xuống biển…”
Bạch Kiều Kiều buông Thẩm Hành ra, nhìn thẳng vào Vu Văn Lễ, "Không phải ngươi muốn tìm công an sao? Bây giờ chúng ta lập tức đến cục công an nói cho ra lẽ!”
Vu Văn Lễ còn chưa kịp phản ứng, lúc này bên ngoài đám người đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn đầy nghiêm khắc:
“Cả đám vây quanh ở đây làm gì?! Dưới ruộng không có việc gì để làm?”
Trưởng thôn Lý Lập Đức nghe tin Thẩm Hành đánh người lập tức chạy tới.
Vừa lại đây thấy mặt Vu Văn Lễ sưng lên, lập tức nổi giận trừng mắt với Thẩm Hành:
"Thẩm Hành, có phải ngươi lại ngứa da không? Có tin ta cho ngươi đi dọn hố phân suốt một tháng không?!”
Trưởng thôn phê bình bừa bãi một trận khiến Thẩm Hành cắn răng, nắm đấm siết chặt, gân xanh trên cánh tay nổi lên.
Bạch Kiều Kiều vươn tay đặt lên nắm đấm của Thẩm Hành đang siết chặt, ý bảo hắn bình tĩnh lại một chút rồi nói với trưởng thôn:
"Không phiền trưởng thôn phạt hắn, chúng ta đang định đến cục công an nói cho rõ ràng.”
Thẩm Hành bị Bạch Kiều Kiều giữ chặt tựa như một con chó lớn được chủ vuốt lông, hơi cúi đầu nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu Bạch Kiều Kiều, cái đuôi vô hình sau lưng đang phe phẩy không ngừng.
Vừa nghe báo công an, giọng Lý Lập Đức càng lớn hơn:
"Đến cục công an gì chứ?! Người đàng hoàng nào lại đến chỗ đó? Tiểu nha đầu ngươi gả cho Thẩm Hành thì cho rằng cánh mình cứng rồi đúng không?"
Trong đám người lập tức có người thay Bạch Kiều Kiều nói chuyện:
"Trưởng thôn, ngươi tới muộn nên không nghe toàn bộ câu chuyện. Mấy ngày trước Bạch Kiều Kiều rơi xuống biển là vì bị Vu Văn Lễ đẩy xuống, đây chính là giết người đó, đi cục công an là đúng rồi!"
"Đi cục công an cái gì chứ, ngươi nói thì hay lắm, năm nay không cần xếp hạng đại đội tiên tiến nữa hả?!” Lý Lập Đức quát.
Nếu như thôn bọn họ xảy ra án lệ đánh nhau ẩu đả, thậm chí là giết người, danh hiệu đại đội tiên tiến đừng hòng rơi vào tay thôn bọn họ.
Lý Lập Đức tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra.
Bạch Kiều Kiều và Thẩm Hành không chỉ nổi danh ở trong thôn mà cả công xã đều biết tiếng, Lý Lập Đức đương nhiên có thành kiến với bọn họ, cho dù lúc này bọn họ không làm gì sai thì Lý Lập Đức cũng cảm thấy rất bất mãn.
Mọi người nghe Lý Lập Đức nói xong, đưa mắt nhìn nhau, cũng đều tắt lửa.
Năm ngoái thôn Hướng Dương được giải đại đội tiên tiến, được thưởng cho một con lợn.
Năm nay lúa mạch trong thôn bọn họ phát triển tốt nhất, giải đại đội tiên tiến năm nay rất có thể sẽ là của bọn họ.
Tới gần mùa thu hoạch, hơn nửa năm vất vả không thể đánh mất vì chuyện này!
Nghe được có người hỏi mình ở trước mặt mọi người, Lưu Dĩnh thật sự xấu hổ vô cùng, đẩy mấy người xung quanh ra rồi ôm mặt bỏ chạy.
Lúc này không cần nói cũng biết, ánh mắt mọi người nhìn về phía Bạch Kiều Kiều đều tràn ngập thương hại.
Vu Văn Lễ thấy Lưu Dĩnh đi rồi, vội vàng nói:
"Ta có thể giải thích, ta và Lưu Dĩnh không có quan hệ như ngươi nghĩ, Kiều Kiều, ngươi hiểu lầm ta!"
Bạch Kiều Kiều cực kỳ khinh bỉ, nàng tận mắt nhìn thấy hai thân thể trắng nõn không một mảnh vải quấn vào nhau, thậm chí lúc ấy nàng còn đối diện với ánh mắt đờ đẫn của Lưu Dĩnh trong lúc ý loạn tình mê.
Vu Văn Lễ không phải giải thích cho nàng nghe mà là mạnh miệng cho quần chúng vây quanh xem, hắn dựa vào da mặt dày và việc Bạch Kiều Kiều không có chứng cứ trong tay.
"Ngươi và cô ấy có quan hệ gì thì mặc kệ các ngươi, không cần phải nói với ta. Nhưng chuyện ngươi đẩy ta xuống biển…”
Bạch Kiều Kiều buông Thẩm Hành ra, nhìn thẳng vào Vu Văn Lễ, "Không phải ngươi muốn tìm công an sao? Bây giờ chúng ta lập tức đến cục công an nói cho ra lẽ!”
Vu Văn Lễ còn chưa kịp phản ứng, lúc này bên ngoài đám người đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn đầy nghiêm khắc:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cả đám vây quanh ở đây làm gì?! Dưới ruộng không có việc gì để làm?”
Trưởng thôn Lý Lập Đức nghe tin Thẩm Hành đánh người lập tức chạy tới.
Vừa lại đây thấy mặt Vu Văn Lễ sưng lên, lập tức nổi giận trừng mắt với Thẩm Hành:
"Thẩm Hành, có phải ngươi lại ngứa da không? Có tin ta cho ngươi đi dọn hố phân suốt một tháng không?!”
Trưởng thôn phê bình bừa bãi một trận khiến Thẩm Hành cắn răng, nắm đấm siết chặt, gân xanh trên cánh tay nổi lên.
Bạch Kiều Kiều vươn tay đặt lên nắm đấm của Thẩm Hành đang siết chặt, ý bảo hắn bình tĩnh lại một chút rồi nói với trưởng thôn:
"Không phiền trưởng thôn phạt hắn, chúng ta đang định đến cục công an nói cho rõ ràng.”
Thẩm Hành bị Bạch Kiều Kiều giữ chặt tựa như một con chó lớn được chủ vuốt lông, hơi cúi đầu nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu Bạch Kiều Kiều, cái đuôi vô hình sau lưng đang phe phẩy không ngừng.
Vừa nghe báo công an, giọng Lý Lập Đức càng lớn hơn:
"Đến cục công an gì chứ?! Người đàng hoàng nào lại đến chỗ đó? Tiểu nha đầu ngươi gả cho Thẩm Hành thì cho rằng cánh mình cứng rồi đúng không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong đám người lập tức có người thay Bạch Kiều Kiều nói chuyện:
"Trưởng thôn, ngươi tới muộn nên không nghe toàn bộ câu chuyện. Mấy ngày trước Bạch Kiều Kiều rơi xuống biển là vì bị Vu Văn Lễ đẩy xuống, đây chính là giết người đó, đi cục công an là đúng rồi!"
"Đi cục công an cái gì chứ, ngươi nói thì hay lắm, năm nay không cần xếp hạng đại đội tiên tiến nữa hả?!” Lý Lập Đức quát.
Nếu như thôn bọn họ xảy ra án lệ đánh nhau ẩu đả, thậm chí là giết người, danh hiệu đại đội tiên tiến đừng hòng rơi vào tay thôn bọn họ.
Lý Lập Đức tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra.
Bạch Kiều Kiều và Thẩm Hành không chỉ nổi danh ở trong thôn mà cả công xã đều biết tiếng, Lý Lập Đức đương nhiên có thành kiến với bọn họ, cho dù lúc này bọn họ không làm gì sai thì Lý Lập Đức cũng cảm thấy rất bất mãn.
Mọi người nghe Lý Lập Đức nói xong, đưa mắt nhìn nhau, cũng đều tắt lửa.
Năm ngoái thôn Hướng Dương được giải đại đội tiên tiến, được thưởng cho một con lợn.
Năm nay lúa mạch trong thôn bọn họ phát triển tốt nhất, giải đại đội tiên tiến năm nay rất có thể sẽ là của bọn họ.
Tới gần mùa thu hoạch, hơn nửa năm vất vả không thể đánh mất vì chuyện này!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro