Thập Niên 70 Thứ Nữ Mang Theo Không Gian Dưỡng Oa
Chương 42
2024-11-02 08:41:35
Trời đông giá lạnh, đường đi rất khó khăn, phải đi sớm để còn về kịp trong ngày.
Từ làng Thẩm gia đến hợp tác xã của xã nông thôn mất khoảng 2 tiếng đi bộ, ngồi xe bò cũng phải mất một tiếng.
"Vợ bí thư thôn, chị đi mua đồ đấy à?"
Một số thím trong làng thấy Ngụy Thục Phân thì bắt chuyện. Dù sao thì bà cũng là vợ bí thư thôn, phải tranh thủ làm thân mới được.
"Đúng thế, Tết đến nơi rồi, không đi mua sớm là chẳng còn đồ gì mà mua đâu."
Mọi người nghe vậy đều gật đầu đồng tình, vài ngày nữa mọi người sẽ nghỉ Tết, lúc đó muốn mua gì cũng không còn mà mua.
“Nghe nói chưa? Nhà Đại Ngưu ở cuối làng, con dâu của lão ấy lại mang thai rồi.”
“Sao cơ? Thời điểm này mà còn mang thai à?”
Mấy thím bên cạnh nghe thấy liền tò mò xúm lại, bà thím biết chuyện gật đầu xác nhận.
“Có bầu tám tháng rồi, giờ mới phát hiện ra, bụng nhỏ đến mức không ai nhận ra.”
“Mẹ chồng của cô ấy chửi mắng mấy ngày nay, thời buổi này còn dám sinh con.”
Nhà Đại Ngưu kiếm công điểm bằng cách làm ruộng, con cái cũng đã nhiều. Tam phòng của họ có đến 5 đứa con, 3 con trai và 2 con gái.
Con đông thì ăn cũng nhiều, đại phòng và nhị phòng đã có ý kiến từ lâu, giờ lại thêm một đứa nữa, càng có chuyện để cãi nhau.
“Suốt ngày mắng chửi, nói tam phòng chỉ biết sướng bản thân, chẳng nghĩ gì cho gia đình.”
“Khổ thật đấy, bây giờ lo sống còn khó, còn dám sinh thêm con.”
Thím Triệu nghe thấy liền xen vào, kéo câu chuyện sang nhà Ngụy Thục Phân.
“Nhà bí thư thôn chẳng phải cũng vừa có thêm một đứa cháu gái sao?”
“Nhà đông như thế này, chẳng biết sống được bao nhiêu năm nữa.”
Thím Triệu vốn tức vì lần trước chồng mình cãi nhau với bà vì chuyện cá, giờ tìm được cơ hội châm chọc Ngụy Thục Phân, sao có thể bỏ qua.
Ngụy Thục Phân vừa nghe thím ấy đá xoáy đến Thẩm Niệm liền không vui, nhà bà có thêm cháu gái thì làm sao chứ?
“Sao vậy, cháu gái nhà tôi ăn gạo nhà bà chắc?”
“Rảnh rỗi lo chuyện nhà người khác, thà lo cho mình tốt hơn đi.”
“Đừng có mặt dày đi lấy lương thực của con cái nữa là được.”
Ngụy Thục Phân cố ý nói đúng chỗ đau của thím Triệu. Quả nhiên, thím Triệu liền tức giận, lườm Ngụy Thục Phân đầy bất mãn.
Mấy thím xung quanh nghe vậy cũng không nhịn được cười. Một số người còn tò mò không hiểu sao thím Triệu lại có thể không biết xấu hổ đến vậy.
“Bà làm sao thế? Lấy lương thực của con mình làm của riêng à?”
“Liên quan gì đến bà?”
“Hừ ~ làm chuyện xấu mà không cho người ta nói chắc?”
Các thím trong làng cũng không nể nang, chuyện này không phải họ làm nên chẳng việc gì phải kiêng dè.
Ngụy Thục Phân thấy thím Triệu khó chịu liền vui vẻ. Dám nói xấu cháu gái yêu quý của bà, không làm thím ấy tức chết thì bà không phải Ngụy Thục Phân!
Lời qua tiếng lại ầm ĩ, chú Thẩm kéo xe bò tới. Xe bò bây giờ rất đơn giản, chỉ là một con bò kéo phía trước, phía sau là một cái xe gỗ.
Chú Thẩm vung roi nhẹ vào lưng bò. Thấy xe bò đến, mọi người lập tức leo lên xe để chọn chỗ ngồi thoải mái, tránh bị đau mông trên đường.
Ngụy Thục Phân là người đầu tiên leo lên xe, tay vịn vào hai bên để chặn người phía sau, rồi ngồi vào vị trí tốt nhất.
Từ làng Thẩm gia đến hợp tác xã của xã nông thôn mất khoảng 2 tiếng đi bộ, ngồi xe bò cũng phải mất một tiếng.
"Vợ bí thư thôn, chị đi mua đồ đấy à?"
Một số thím trong làng thấy Ngụy Thục Phân thì bắt chuyện. Dù sao thì bà cũng là vợ bí thư thôn, phải tranh thủ làm thân mới được.
"Đúng thế, Tết đến nơi rồi, không đi mua sớm là chẳng còn đồ gì mà mua đâu."
Mọi người nghe vậy đều gật đầu đồng tình, vài ngày nữa mọi người sẽ nghỉ Tết, lúc đó muốn mua gì cũng không còn mà mua.
“Nghe nói chưa? Nhà Đại Ngưu ở cuối làng, con dâu của lão ấy lại mang thai rồi.”
“Sao cơ? Thời điểm này mà còn mang thai à?”
Mấy thím bên cạnh nghe thấy liền tò mò xúm lại, bà thím biết chuyện gật đầu xác nhận.
“Có bầu tám tháng rồi, giờ mới phát hiện ra, bụng nhỏ đến mức không ai nhận ra.”
“Mẹ chồng của cô ấy chửi mắng mấy ngày nay, thời buổi này còn dám sinh con.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhà Đại Ngưu kiếm công điểm bằng cách làm ruộng, con cái cũng đã nhiều. Tam phòng của họ có đến 5 đứa con, 3 con trai và 2 con gái.
Con đông thì ăn cũng nhiều, đại phòng và nhị phòng đã có ý kiến từ lâu, giờ lại thêm một đứa nữa, càng có chuyện để cãi nhau.
“Suốt ngày mắng chửi, nói tam phòng chỉ biết sướng bản thân, chẳng nghĩ gì cho gia đình.”
“Khổ thật đấy, bây giờ lo sống còn khó, còn dám sinh thêm con.”
Thím Triệu nghe thấy liền xen vào, kéo câu chuyện sang nhà Ngụy Thục Phân.
“Nhà bí thư thôn chẳng phải cũng vừa có thêm một đứa cháu gái sao?”
“Nhà đông như thế này, chẳng biết sống được bao nhiêu năm nữa.”
Thím Triệu vốn tức vì lần trước chồng mình cãi nhau với bà vì chuyện cá, giờ tìm được cơ hội châm chọc Ngụy Thục Phân, sao có thể bỏ qua.
Ngụy Thục Phân vừa nghe thím ấy đá xoáy đến Thẩm Niệm liền không vui, nhà bà có thêm cháu gái thì làm sao chứ?
“Sao vậy, cháu gái nhà tôi ăn gạo nhà bà chắc?”
“Rảnh rỗi lo chuyện nhà người khác, thà lo cho mình tốt hơn đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đừng có mặt dày đi lấy lương thực của con cái nữa là được.”
Ngụy Thục Phân cố ý nói đúng chỗ đau của thím Triệu. Quả nhiên, thím Triệu liền tức giận, lườm Ngụy Thục Phân đầy bất mãn.
Mấy thím xung quanh nghe vậy cũng không nhịn được cười. Một số người còn tò mò không hiểu sao thím Triệu lại có thể không biết xấu hổ đến vậy.
“Bà làm sao thế? Lấy lương thực của con mình làm của riêng à?”
“Liên quan gì đến bà?”
“Hừ ~ làm chuyện xấu mà không cho người ta nói chắc?”
Các thím trong làng cũng không nể nang, chuyện này không phải họ làm nên chẳng việc gì phải kiêng dè.
Ngụy Thục Phân thấy thím Triệu khó chịu liền vui vẻ. Dám nói xấu cháu gái yêu quý của bà, không làm thím ấy tức chết thì bà không phải Ngụy Thục Phân!
Lời qua tiếng lại ầm ĩ, chú Thẩm kéo xe bò tới. Xe bò bây giờ rất đơn giản, chỉ là một con bò kéo phía trước, phía sau là một cái xe gỗ.
Chú Thẩm vung roi nhẹ vào lưng bò. Thấy xe bò đến, mọi người lập tức leo lên xe để chọn chỗ ngồi thoải mái, tránh bị đau mông trên đường.
Ngụy Thục Phân là người đầu tiên leo lên xe, tay vịn vào hai bên để chặn người phía sau, rồi ngồi vào vị trí tốt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro