[Thập Niên 70] Tiến Sĩ Đại Lão Đoàn Sủng Hàng Ngày
Đặt tên (2)
Hạ Nhật Lương Phong
2024-11-06 09:11:23
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Hằng Nghị không chậm trễ chút nào phụ họa nói: “Đúng đúng, Tiểu Minh Châu của chúng ta, ha ha ha, rốt cuộc chúng ta cũng có cháu gái. Đi, đến nhà thờ tổ.”
Linh Nguyệt trợn tròn mắt nhìn bầu trời, cảm nhận được thân thể ấm áp Trần Tú Uyển, từ này về sau Linh Nguyệt chính là Lăng Nguyệt.
Nửa tháng sau, Lăng Nguyệt nằm trên chiếu trong nhà chính, Lăng Đường bên cạnh a a a muốn chọc cô cười, Trần Bội Dung đi nấu cơm, chờ mọi người trong nhà tan làm có cơm ăn.
Cuối tháng bảy, chính là thời gian vụ thu hoạch hè, toàn bộ đại đội đều đang bận rộn nhiều việc. Mấy đứa trẻ choai choai cũng muốn xuống ruộng hỗ trợ, toàn bộ trong nhà chỉ có Trần Bội Dung ở cữ và em bé bú sữa Lăng Nguyệt còn có Lăng Đường ba tuổi ở nhà.
Trong ruộng lúa vàng rực, thím Ba gái Lý Hồng Mai của Lăng Nguyệt đang ở trong ruộng cắt lúa nước.
“Hồng Mai, sao không thấy em dâu Tư nhà cô bắt đầu làm việc thế?” Người phụ nữ gầy gò xương gò má cao, vợ Lăng Hũu Phúc không ý tốt hỏi.
“Thím Hữu Phúc, em dâu của tôi đang ở cữ.” Lý Hồng Mai nhàn nhạt trả lời, trong lòng vô cùng khinh thường người phụ nữ này. Cắt, đồ cụ già trọng nam khinh nữ, trong đại đội chỉ có nhà bà ta là giày vò con dâu, ngày thứ hai sinh con đã xuống giường làm việc, ông chủ cũng không bóc lột lợi hại như bà ta.
“Em dâu nhà cô không phải sinh đồ lỗ vốn sao, làm bảo bối gì chứ.”
Trần Tú Uyển nghe cụ già nói cháu gái bảo bối mình như thế, lập tức bùng nổ: “Nhà Hữu Phúc, nhà bà chính là đồ lỗ vốn tôi không xen vào, nhà tôi coi là bảo bối thì sao, mắc mớ gì tới bà, còn nói cháu gái nhỏ nhà tôi, cẩn thận tôi xé rách miệng bà.”
“Đúng vậy, thím Hữu Phúc, nhà chúng tôi chính là đem con gái thành bảo bối, không yêu thích con trai.” Trong lòng Lý Hồng Mai sáng tỏ, mẹ chồng nhà mình thật là mẹ chồng tốt nhất trong đại đội, mỗi con dâu sinh con, đều đều cho một tháng ở cữ, công bằng.
Thím Hữu Phúc nhìn hai mẹ chồng con dâu nhất trí đối đáp, kinh hãi, quay đầu đánh một cái thật mạnh lên lưng con dâu nhà mình.
“Cô cái đồ lỗ vốn này, bụng không chịu tranh giành, sinh ba đứa đều là đồ lỗ vốn, nếu không sinh được một đứa con trai, xem tôi gọt cô như thế nào.”
Con dâu thím Hữu Phúc là Lý Hồng Liên đã mang thai bốn tháng, cô ta yên lặng chịu đựng mẹ chồng mình đánh chửi, trong lòng đau khổ vô cùng. Chỉ hy vọng mình có thể sinh được một đứa con trai, để mẹ chồng thỏa mãn, bản thân thực sự hâm mộ Lý Hồng Mai.
Tháng tám bận rộn cày cấy, Trần Bội Dung ra cử cũng phải vội vàng đi làm giúp đỡ. Chi thư đại đội phân cho cô ấy việc phơi lúa trông lúa, công việc này so với xuống ruộng cấy mạ mà nói dễ hơn rất nhiều, trong đội đều dành cho người già yếu.
Ngoại trừ thím Hữu Phúc cả ngày la hét chi thư đại đội thiên vị nhà đại đội trưởng, công việc tốt phân cho Trần Bội Dung, tất cả mọi người không có ý kiến gì. Trong lòng tất cả mọi người biết rõ, thím Hữu Phúc không phải là không nỡ bỏ công điểm buộc Lý Hồng Liên mang thai ưỡn bụng đi cấy mạ sao, việc phơi lúa chỉ có 6 công điểm, cấy mạ tối đa một ngày có thể kiếm 10 công điểm, bây giờ ồn ào cái gì. Trần Bội Dung vừa ra cử hơn nữa còn là giáo viên tiểu học trong đại đội, vốn không phải là tay làm việc tốt, làm công việc này vừa vặn.
Lăng Hằng Nghị không chậm trễ chút nào phụ họa nói: “Đúng đúng, Tiểu Minh Châu của chúng ta, ha ha ha, rốt cuộc chúng ta cũng có cháu gái. Đi, đến nhà thờ tổ.”
Linh Nguyệt trợn tròn mắt nhìn bầu trời, cảm nhận được thân thể ấm áp Trần Tú Uyển, từ này về sau Linh Nguyệt chính là Lăng Nguyệt.
Nửa tháng sau, Lăng Nguyệt nằm trên chiếu trong nhà chính, Lăng Đường bên cạnh a a a muốn chọc cô cười, Trần Bội Dung đi nấu cơm, chờ mọi người trong nhà tan làm có cơm ăn.
Cuối tháng bảy, chính là thời gian vụ thu hoạch hè, toàn bộ đại đội đều đang bận rộn nhiều việc. Mấy đứa trẻ choai choai cũng muốn xuống ruộng hỗ trợ, toàn bộ trong nhà chỉ có Trần Bội Dung ở cữ và em bé bú sữa Lăng Nguyệt còn có Lăng Đường ba tuổi ở nhà.
Trong ruộng lúa vàng rực, thím Ba gái Lý Hồng Mai của Lăng Nguyệt đang ở trong ruộng cắt lúa nước.
“Hồng Mai, sao không thấy em dâu Tư nhà cô bắt đầu làm việc thế?” Người phụ nữ gầy gò xương gò má cao, vợ Lăng Hũu Phúc không ý tốt hỏi.
“Thím Hữu Phúc, em dâu của tôi đang ở cữ.” Lý Hồng Mai nhàn nhạt trả lời, trong lòng vô cùng khinh thường người phụ nữ này. Cắt, đồ cụ già trọng nam khinh nữ, trong đại đội chỉ có nhà bà ta là giày vò con dâu, ngày thứ hai sinh con đã xuống giường làm việc, ông chủ cũng không bóc lột lợi hại như bà ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em dâu nhà cô không phải sinh đồ lỗ vốn sao, làm bảo bối gì chứ.”
Trần Tú Uyển nghe cụ già nói cháu gái bảo bối mình như thế, lập tức bùng nổ: “Nhà Hữu Phúc, nhà bà chính là đồ lỗ vốn tôi không xen vào, nhà tôi coi là bảo bối thì sao, mắc mớ gì tới bà, còn nói cháu gái nhỏ nhà tôi, cẩn thận tôi xé rách miệng bà.”
“Đúng vậy, thím Hữu Phúc, nhà chúng tôi chính là đem con gái thành bảo bối, không yêu thích con trai.” Trong lòng Lý Hồng Mai sáng tỏ, mẹ chồng nhà mình thật là mẹ chồng tốt nhất trong đại đội, mỗi con dâu sinh con, đều đều cho một tháng ở cữ, công bằng.
Thím Hữu Phúc nhìn hai mẹ chồng con dâu nhất trí đối đáp, kinh hãi, quay đầu đánh một cái thật mạnh lên lưng con dâu nhà mình.
“Cô cái đồ lỗ vốn này, bụng không chịu tranh giành, sinh ba đứa đều là đồ lỗ vốn, nếu không sinh được một đứa con trai, xem tôi gọt cô như thế nào.”
Con dâu thím Hữu Phúc là Lý Hồng Liên đã mang thai bốn tháng, cô ta yên lặng chịu đựng mẹ chồng mình đánh chửi, trong lòng đau khổ vô cùng. Chỉ hy vọng mình có thể sinh được một đứa con trai, để mẹ chồng thỏa mãn, bản thân thực sự hâm mộ Lý Hồng Mai.
Tháng tám bận rộn cày cấy, Trần Bội Dung ra cử cũng phải vội vàng đi làm giúp đỡ. Chi thư đại đội phân cho cô ấy việc phơi lúa trông lúa, công việc này so với xuống ruộng cấy mạ mà nói dễ hơn rất nhiều, trong đội đều dành cho người già yếu.
Ngoại trừ thím Hữu Phúc cả ngày la hét chi thư đại đội thiên vị nhà đại đội trưởng, công việc tốt phân cho Trần Bội Dung, tất cả mọi người không có ý kiến gì. Trong lòng tất cả mọi người biết rõ, thím Hữu Phúc không phải là không nỡ bỏ công điểm buộc Lý Hồng Liên mang thai ưỡn bụng đi cấy mạ sao, việc phơi lúa chỉ có 6 công điểm, cấy mạ tối đa một ngày có thể kiếm 10 công điểm, bây giờ ồn ào cái gì. Trần Bội Dung vừa ra cử hơn nữa còn là giáo viên tiểu học trong đại đội, vốn không phải là tay làm việc tốt, làm công việc này vừa vặn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro