[Thập Niên 70] Tiến Sĩ Đại Lão Đoàn Sủng Hàng Ngày
Động Viên (1)
Hạ Nhật Lương Phong
2024-11-06 09:11:23
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trước khi thi, Lăng Cẩn còn tới nhà bác sĩ Lý một chuyến để nói về kế hoạch của kỳ nghỉ hè. Lý Hoành Chí cực kỳ ủng hộ dự định của anh ấy, bởi trong thời gian này bác sĩ Lý cũng bận nên không có thời gian dạy phụ đạo cho Lăng Cẩn. Anh ấy về thành phố Lý đi theo Phùng Thiên Đông có thể tích lũy được kinh nghiệm thực tiễn, như vậy sẽ tốt hơn.
Lăng Cẩn tới thành phố Lý, Phùng Thiên Đông lập tức triển khai dạy học.
Trước tiên, Phùng Thiên Đông kiểm tra xem kiến thức về y lý Đông y của Lăng Cẩn tới đâu. Anh ấy đã bắt đầu học về những tri thức, lý luận này trước khi lên đại học, sau khi vào đại học cũng không quên mà còn cố ý đi nghe giảng tiết học Đông y ở trường.
Kết quả kiểm tra khiến Phùng Thiên Đông rất hài lòng, sau đó sắp xếp cho Lăng Cẩn ở bên cạnh học hỏi lúc ông ấy khám bệnh. Nếu bệnh nhân đồng ý, Phùng Thiên Đông sẽ để Lăng Cẩn bắt mạch cho bệnh nhân trước rồi chuẩn đoán chứng bệnh, sau đó nói xem dùng thuốc như thế nào. Cuối cùng, ông ấy sẽ tự mình bắt mạch, chỉ ra những chỗ sai trong phán đoán của Lăng Cẩn về mạch tượng và điểm thiếu trong phương thuốc của anh ấy.
Lăng Cẩn đi theo Phùng Thiên Đông học tập cảm thấy vô cùng vui vẻ, thấy mình tiến bộ mỗi ngày, học được rất nhiều tri thức trong sách vở không có, đồng thời cũng hiểu rõ hơn sự uyên thâm của Đông y.
Ngoài học bắt mạch và dùng thuốc, Phùng Thiên Đông còn dạy Lăng Cẩn làm thế nào để phân biệt và bào chế dược liệu.
Bởi Phùng Thiên Đông và nhà họ Lăng đã có thỏa thuận miệng về mua bán dược liệu, lần trước ông ấy cho học trò tới đại đội nhà họ Lăng lấy dược liệu còn mang thư của Lăng Hằng Nghị về. Ông cụ muốn Lăng Cẩn quay về dạy mọi người cách phân biệt và bào chế dược liệu. Ngoài nguyên nhân này ra, một thầy thuốc Đông y giỏi nhất định phải biết phân biệt và bào chế dược liệu như thế nào, như vậy mới có thể hiểu được dược tính, dùng thuốc đúng.
Lúc Lăng Cẩn theo thầy học tập ở thành phố Lý, Lăng Thụy ở nhà cũng chăm chỉ học tập. Trước khi nghỉ hè, Lăng Thụy còn đi tìm những cuốn sách mà giáo viên chuyên ngành giới thiệu, mượn thư viện đem về nhà xem. Cậu ấy chăm chỉ học tập đúng là khiến mọi người ngạc nhiên há hốc miệng. Trước khi lên đại học, Lăng Thụy là người phải có người thúc giục thì mới chịu học bài, bây giờ lại chủ động cầm sách lên, trời sắp có mưa đỏ à?
Lăng Nguyệt và những người anh trai khác phải nhìn Lăng Thụy với con mắt khác xưa, điều này khiến cậu ấy vui tới mức vểnh cả đuôi lên. Lăng Nguyệt cũng cảm thấy có hứng thú với sách mà Lăng Thụy mang về, tất cả sách trong nhà cô bé đã xem hết rồi. Vì thế, Lăng Nguyệt thường xuyên vào phòng đọc sách cùng cậu ấy. Đương nhiên, Lăng Thụy chỉ nghĩ Lăng Nguyệt cảm thấy hứng thú với hình ảnh ở trong sách thôi.
Lúc cậu ấy đọc sách rất muốn thực hành dựa trên những nguyên lý trong sách, có đôi khi nghĩ đi nghĩ lại không kìm lòng được lại nói ra miệng: “Nếu có thể thử một chút thì hay biết mấy.”
Lăng Thụy không ngờ Lăng Nguyệt lại để trong lòng, còn mang theo một cái máy thu thanh hỏng từ trên huyền về cho mình thực hành. Đúng vậy, lúc đó cậu ấy đang xem sách liên quan tới máy thu thanh.
“Bé con, cái này ở đâu ra thế? Làm sao em biết anh hai cần cái này?”
“Mua ở bãi phế liệu, xem trên sách.”
“Bé con biết chữ rồi, đọc hiểu được đấy. Con bé biết đọc cả sách giáo khoa dành cho lớp 3 rồi đấy.”
“Oa, bé con giỏi quá!” Lăng Thụy ôm hôn Lăng Nguyệt một cái, sau đó thấy cô bé lau vị trí bị hôn một cách ghét bỏ.
Lăng Nguyệt tỏ vẻ người nhà thích hôn mình quá, không tốt.
Lăng Thụy cầm máy thu thanh làm thí nghiệm, còn định sửa chiếc máy này.
Trước khi thi, Lăng Cẩn còn tới nhà bác sĩ Lý một chuyến để nói về kế hoạch của kỳ nghỉ hè. Lý Hoành Chí cực kỳ ủng hộ dự định của anh ấy, bởi trong thời gian này bác sĩ Lý cũng bận nên không có thời gian dạy phụ đạo cho Lăng Cẩn. Anh ấy về thành phố Lý đi theo Phùng Thiên Đông có thể tích lũy được kinh nghiệm thực tiễn, như vậy sẽ tốt hơn.
Lăng Cẩn tới thành phố Lý, Phùng Thiên Đông lập tức triển khai dạy học.
Trước tiên, Phùng Thiên Đông kiểm tra xem kiến thức về y lý Đông y của Lăng Cẩn tới đâu. Anh ấy đã bắt đầu học về những tri thức, lý luận này trước khi lên đại học, sau khi vào đại học cũng không quên mà còn cố ý đi nghe giảng tiết học Đông y ở trường.
Kết quả kiểm tra khiến Phùng Thiên Đông rất hài lòng, sau đó sắp xếp cho Lăng Cẩn ở bên cạnh học hỏi lúc ông ấy khám bệnh. Nếu bệnh nhân đồng ý, Phùng Thiên Đông sẽ để Lăng Cẩn bắt mạch cho bệnh nhân trước rồi chuẩn đoán chứng bệnh, sau đó nói xem dùng thuốc như thế nào. Cuối cùng, ông ấy sẽ tự mình bắt mạch, chỉ ra những chỗ sai trong phán đoán của Lăng Cẩn về mạch tượng và điểm thiếu trong phương thuốc của anh ấy.
Lăng Cẩn đi theo Phùng Thiên Đông học tập cảm thấy vô cùng vui vẻ, thấy mình tiến bộ mỗi ngày, học được rất nhiều tri thức trong sách vở không có, đồng thời cũng hiểu rõ hơn sự uyên thâm của Đông y.
Ngoài học bắt mạch và dùng thuốc, Phùng Thiên Đông còn dạy Lăng Cẩn làm thế nào để phân biệt và bào chế dược liệu.
Bởi Phùng Thiên Đông và nhà họ Lăng đã có thỏa thuận miệng về mua bán dược liệu, lần trước ông ấy cho học trò tới đại đội nhà họ Lăng lấy dược liệu còn mang thư của Lăng Hằng Nghị về. Ông cụ muốn Lăng Cẩn quay về dạy mọi người cách phân biệt và bào chế dược liệu. Ngoài nguyên nhân này ra, một thầy thuốc Đông y giỏi nhất định phải biết phân biệt và bào chế dược liệu như thế nào, như vậy mới có thể hiểu được dược tính, dùng thuốc đúng.
Lúc Lăng Cẩn theo thầy học tập ở thành phố Lý, Lăng Thụy ở nhà cũng chăm chỉ học tập. Trước khi nghỉ hè, Lăng Thụy còn đi tìm những cuốn sách mà giáo viên chuyên ngành giới thiệu, mượn thư viện đem về nhà xem. Cậu ấy chăm chỉ học tập đúng là khiến mọi người ngạc nhiên há hốc miệng. Trước khi lên đại học, Lăng Thụy là người phải có người thúc giục thì mới chịu học bài, bây giờ lại chủ động cầm sách lên, trời sắp có mưa đỏ à?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lăng Nguyệt và những người anh trai khác phải nhìn Lăng Thụy với con mắt khác xưa, điều này khiến cậu ấy vui tới mức vểnh cả đuôi lên. Lăng Nguyệt cũng cảm thấy có hứng thú với sách mà Lăng Thụy mang về, tất cả sách trong nhà cô bé đã xem hết rồi. Vì thế, Lăng Nguyệt thường xuyên vào phòng đọc sách cùng cậu ấy. Đương nhiên, Lăng Thụy chỉ nghĩ Lăng Nguyệt cảm thấy hứng thú với hình ảnh ở trong sách thôi.
Lúc cậu ấy đọc sách rất muốn thực hành dựa trên những nguyên lý trong sách, có đôi khi nghĩ đi nghĩ lại không kìm lòng được lại nói ra miệng: “Nếu có thể thử một chút thì hay biết mấy.”
Lăng Thụy không ngờ Lăng Nguyệt lại để trong lòng, còn mang theo một cái máy thu thanh hỏng từ trên huyền về cho mình thực hành. Đúng vậy, lúc đó cậu ấy đang xem sách liên quan tới máy thu thanh.
“Bé con, cái này ở đâu ra thế? Làm sao em biết anh hai cần cái này?”
“Mua ở bãi phế liệu, xem trên sách.”
“Bé con biết chữ rồi, đọc hiểu được đấy. Con bé biết đọc cả sách giáo khoa dành cho lớp 3 rồi đấy.”
“Oa, bé con giỏi quá!” Lăng Thụy ôm hôn Lăng Nguyệt một cái, sau đó thấy cô bé lau vị trí bị hôn một cách ghét bỏ.
Lăng Nguyệt tỏ vẻ người nhà thích hôn mình quá, không tốt.
Lăng Thụy cầm máy thu thanh làm thí nghiệm, còn định sửa chiếc máy này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro