[Thập Niên 70] Tiến Sĩ Đại Lão Đoàn Sủng Hàng Ngày
Lý Tưởng (2)
Hạ Nhật Lương Phong
2024-11-06 09:11:23
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vệ Quân nhìn ba đứa con trai nghịch ngợm lại nhìn cháu gái trắng mềm non nớt, đôi mắt to tròn lanh lợi, chua xót.
Ba đứa trẻ thấy phản ứng của ba mình, vừa dâng lên tia ngưỡng mộ, vỡ tan.
“Anh Ba, đây là con gái của em.” Lăng Vệ Gia đắc ý nhìn Lăng Vệ Quân.
“Mẹ để con ôm cục cưng đi.” Lăng Vệ Gia muốn ôm Lăng Nguyệt từ trong tay Trần Tú Uyển. Trần Tú Uyển tránh qua: “Lão Tứ, buổi tối con ngủ cùng cục cưng mà, gấp cái gì.”
“Đúng, gấp cái gì, anh còn chưa ôm qua, cục cưng nhỏ, để chú Ba ôm nha.” Lăng Vệ Quân vừa nói vừa giành lấy cháu gái trong tay mẹ mình, ôm vào lòng, quả nhiên vừa thơm vừa mềm.
Lăng Nguyệt ngoan ngoãn nằm trong lòng cứng rắn của chú Ba, không cách nào, mình không phải là bánh bao thơm ngon, mọi người không cần giành.
“Được rồi, mẹ, vừa rồi mọi người đang nói gì đấy, tiếp tục đi.” Lăng Vệ Quân chợt nhớ tới khi mình trở về thì nghe thấy.
“Đang nói xem mấy đứa trẻ này lớn lên muốn làm cái gì, đến phiên Tiểu Ngũ đi.”
Mọi người đưa ánh mắt nhìn về phía Lăng Vĩ.
Lăng Vĩ xấu hổ nói: “Cháu muốn giống ông nội, làm đại đội trưởng.”
‘Ha ha ha, Tiểu Ngũ không tệ, có chí khí, nhưng mà làm đại đội trưởng phải cố gắng học tập nha.” Lăng Hằng Nghị cuối cùng nghe thấy một đứa cháu trai có chí hướng kế thừa của mình, vui vẻ không thôi.
“Tiếp theo, Tiểu Lục? Tiểu Lục nói rồi, vậy Tiểu Thất.”
Tiểu Thất Lăng Kha đi lên trước, nhìn Lăng Vệ Gia, lớn mật nói: “Sau này lớn lên cháu muốn giống như ba, ở nhà.”
“Tiểu tử thối, con nói cái gì.” Lăng Vệ Gia muốn nắm con trai ruột của mình đứng lên đánh một trận.
Trần Tú Uyển ngăn người lại, vỗ một cái lên đầu anh ấy: “Cho con bình thường luôn cà lơ phất phơ, nhìn đi, làm hư con trai rồi.”
“Mẹ, con nào có, con làm việc rất tốt mà.” Lăng Vệ Gia cảm thấy rất oan uổng.
“Ba, lợi hại.” Lăng Nguyệt đột nhiên nói.
Nghe thế, Lăng Vệ Gia cực kỳ cảm động, lại tăng lên sự yêu thích với cục cưng nhà mình, đi tới trước mặt anh Ba, muốn giành lấy con gái mình, Lăng Vệ Quân nhanh chóng tránh được.
Thực ra Trần Tú Uyển và Lăng Hằng Nghị đều biết con trai nhỏ nhà mình là người có suy nghĩ nhạy bén, chỉ là thời thế bây giờ không cho phép nghiên cứu tư nhân, nếu không lão Tứ cũng là một người có tiền đồ.
“Tiểu Thất à, cháu có muốn đổi ước mơ khác không.” Trần Tú Uyển kiên nhẫn khuyên nhủ Lăng Kha.
“Bằng không thì, giống như dượng vậy, làm đầu bếp trong nhà hàng Quốc Doanh, mỗi ngày có đồ ăn ngon.”
“Cũng không tệ, có lẽ, sau này cháu còn muốn làm những thứ khác nữa.” Trần Tú Uyển nhẹ giọng nói lời nhỏ nhẹ, quay đầu hỏi Tiểu Thập Lăng Phách 6 tuổi và Lăng Đường 3 tuổi: “Tiểu Thập và Tiểu Thập Nhất, muốn làm cái gì.”
“Làm người bán hàng rong, mỗi ngày có đồ ăn ngon.” Lăng Phách khờ dại nói.
“Làm kem, ngọt ngào.” Lăng Đường ba tuổi, trong mắt chỉ có ăn.
Lý Hồng Anh ôm lấy con trai ngốc nhà mình nói với lão Nhị Lăng Vệ Đảng: “Con trai anh chính là một người ăn hàng.”
Lăng Nguyệt nhìn anh trai nhỏ, cảm thấy thím Hai nói không sai, trong mắt Lăng Đường thật sự chỉ có ăn, nhìn thân thể thành thực, vừa nhìn đã biết chính là một tiểu tử mập mạp khỏe mạnh.
Lăng Vệ Quân thấy bộ dáng cục cưng nhỏ linh động, tựa như nghe cái gì cũng hiểu, chợt hỏi: “Cục cưng nhỏ muốn làm cái gì?”
“Lợi hại.”
“Mẹ, cục cưng nhỏ nói con bé muốn làm người lợi hại sao?” Lăng Vệ Quân kích động nói.
Lăng Vệ Quân nhìn ba đứa con trai nghịch ngợm lại nhìn cháu gái trắng mềm non nớt, đôi mắt to tròn lanh lợi, chua xót.
Ba đứa trẻ thấy phản ứng của ba mình, vừa dâng lên tia ngưỡng mộ, vỡ tan.
“Anh Ba, đây là con gái của em.” Lăng Vệ Gia đắc ý nhìn Lăng Vệ Quân.
“Mẹ để con ôm cục cưng đi.” Lăng Vệ Gia muốn ôm Lăng Nguyệt từ trong tay Trần Tú Uyển. Trần Tú Uyển tránh qua: “Lão Tứ, buổi tối con ngủ cùng cục cưng mà, gấp cái gì.”
“Đúng, gấp cái gì, anh còn chưa ôm qua, cục cưng nhỏ, để chú Ba ôm nha.” Lăng Vệ Quân vừa nói vừa giành lấy cháu gái trong tay mẹ mình, ôm vào lòng, quả nhiên vừa thơm vừa mềm.
Lăng Nguyệt ngoan ngoãn nằm trong lòng cứng rắn của chú Ba, không cách nào, mình không phải là bánh bao thơm ngon, mọi người không cần giành.
“Được rồi, mẹ, vừa rồi mọi người đang nói gì đấy, tiếp tục đi.” Lăng Vệ Quân chợt nhớ tới khi mình trở về thì nghe thấy.
“Đang nói xem mấy đứa trẻ này lớn lên muốn làm cái gì, đến phiên Tiểu Ngũ đi.”
Mọi người đưa ánh mắt nhìn về phía Lăng Vĩ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lăng Vĩ xấu hổ nói: “Cháu muốn giống ông nội, làm đại đội trưởng.”
‘Ha ha ha, Tiểu Ngũ không tệ, có chí khí, nhưng mà làm đại đội trưởng phải cố gắng học tập nha.” Lăng Hằng Nghị cuối cùng nghe thấy một đứa cháu trai có chí hướng kế thừa của mình, vui vẻ không thôi.
“Tiếp theo, Tiểu Lục? Tiểu Lục nói rồi, vậy Tiểu Thất.”
Tiểu Thất Lăng Kha đi lên trước, nhìn Lăng Vệ Gia, lớn mật nói: “Sau này lớn lên cháu muốn giống như ba, ở nhà.”
“Tiểu tử thối, con nói cái gì.” Lăng Vệ Gia muốn nắm con trai ruột của mình đứng lên đánh một trận.
Trần Tú Uyển ngăn người lại, vỗ một cái lên đầu anh ấy: “Cho con bình thường luôn cà lơ phất phơ, nhìn đi, làm hư con trai rồi.”
“Mẹ, con nào có, con làm việc rất tốt mà.” Lăng Vệ Gia cảm thấy rất oan uổng.
“Ba, lợi hại.” Lăng Nguyệt đột nhiên nói.
Nghe thế, Lăng Vệ Gia cực kỳ cảm động, lại tăng lên sự yêu thích với cục cưng nhà mình, đi tới trước mặt anh Ba, muốn giành lấy con gái mình, Lăng Vệ Quân nhanh chóng tránh được.
Thực ra Trần Tú Uyển và Lăng Hằng Nghị đều biết con trai nhỏ nhà mình là người có suy nghĩ nhạy bén, chỉ là thời thế bây giờ không cho phép nghiên cứu tư nhân, nếu không lão Tứ cũng là một người có tiền đồ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tiểu Thất à, cháu có muốn đổi ước mơ khác không.” Trần Tú Uyển kiên nhẫn khuyên nhủ Lăng Kha.
“Bằng không thì, giống như dượng vậy, làm đầu bếp trong nhà hàng Quốc Doanh, mỗi ngày có đồ ăn ngon.”
“Cũng không tệ, có lẽ, sau này cháu còn muốn làm những thứ khác nữa.” Trần Tú Uyển nhẹ giọng nói lời nhỏ nhẹ, quay đầu hỏi Tiểu Thập Lăng Phách 6 tuổi và Lăng Đường 3 tuổi: “Tiểu Thập và Tiểu Thập Nhất, muốn làm cái gì.”
“Làm người bán hàng rong, mỗi ngày có đồ ăn ngon.” Lăng Phách khờ dại nói.
“Làm kem, ngọt ngào.” Lăng Đường ba tuổi, trong mắt chỉ có ăn.
Lý Hồng Anh ôm lấy con trai ngốc nhà mình nói với lão Nhị Lăng Vệ Đảng: “Con trai anh chính là một người ăn hàng.”
Lăng Nguyệt nhìn anh trai nhỏ, cảm thấy thím Hai nói không sai, trong mắt Lăng Đường thật sự chỉ có ăn, nhìn thân thể thành thực, vừa nhìn đã biết chính là một tiểu tử mập mạp khỏe mạnh.
Lăng Vệ Quân thấy bộ dáng cục cưng nhỏ linh động, tựa như nghe cái gì cũng hiểu, chợt hỏi: “Cục cưng nhỏ muốn làm cái gì?”
“Lợi hại.”
“Mẹ, cục cưng nhỏ nói con bé muốn làm người lợi hại sao?” Lăng Vệ Quân kích động nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro