[Thập Niên 70] Tiến Sĩ Đại Lão Đoàn Sủng Hàng Ngày
Năm Mới (2)
Hạ Nhật Lương Phong
2024-11-06 09:11:23
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thu hoạch không nhiều, Lăng Vệ Quốc bọn họ chia quân thành hai đường. Sáu người dẫn dê xuống núi, số người còn lại trở về thung lũng Thanh Long. Lăng Vệ Quốc bọn họ tới chỗ đặt bẫy khi nãy, phát hiện trong bẫy có một con heo rừng to và một con nhỏ.
Tìm kiếm kỹ chung quanh, họ còn phát hiện vài con heo rừng nhỏ. Họ dùng đá đập đầu heo rừng to cho ngất, sau đó trói chặt, mọi người thay phiên nhau khiêng xuống núi.
Tại sân phơi gạo của đại đội nhà họ Lăng dưới chân núi, nước nóng đã được đun sôi, dê rừng đen đã bắt đầu bị giết thịt, những đứa trẻ lớn nhỏ say sưa vây quanh xem.
Sau khi khiêng heo rừng xuống núi, heo con được đưa vào chuồng heo của đại đội, heo lớn bị giết chia thịt. Những thợ săn giết người mổ heo trong đại đội cầm con dao nhọn hoắc, dao trắng đi vào, dao đỏ đi ra. Sau đó, có người mang cái mâm lớn bắt đầu đựng máu heo. Khi máu heo khô cạn, người mổ heo rưới nước nóng lên mình của heo rừng, họ bắt đầu cạo lông. Sau khi cạo lông xong thì bổ ra, cắt bỏ nội tạng rồi cho người đem đi rửa sạch. Sau khi giết xong dê rừng đen và heo rừng, Lăng Hằng Nghị bắt đầu chủ trì phân chia thịt.
Việc chia thịt trong đại đội dựa theo kích thước gia đình từ cao tới thấp. Bình thường gia đình lớn sẽ xếp trước gia đình nhỏ vì gia đình lớn có nhiều sức lao động, tổng kích thước cũng nhiều. Cho nên người của thời đại này mới nóng lòng sinh con, cứ nghĩ là người đông thì sức mạnh. Nhà họ Lăng không chia gia đình, gia tộc to lớn nên ai xếp phía trước thì chia nhiều thịt hơn một chút.
Đầu heo, đuôi heo và nội tạng với huyết heo là những thứ không chia. Mấy thứ đó đều sẽ trở thành món ăn cho toàn thể đại đội ngay trong hôm đó.
Có rất nhiều món ăn làm từ thịt heo.
Huyết heo được trộn với các loại nguyên liệu như cao lương, muối, đảo đều, đổ vào ruột non đã nấu chín, sau đó dùng dây thừng buộc chặt. Sau đó cho lòng nhồi vào nồi nước trong luộc chín, nấu thêm chừng mười phút nữa rồi ngâm vào trong nước lạnh, món dồi đã được làm xong. Dồi đã làm xong hầm dưa chua ăn cực kỳ ngon.
Đầu heo dùng để hầm bắp cải trắng, nội tạng heo hầm củ cải, xương đuôi heo và đầu heo hầm khoai mỡ, nội tạng heo hầm khuẩn nấm, dù sao cũng chính là hầm chung các loại rau củ với nhau.
Toàn bộ sân phơi gạo đều là mùi thơm của thịt.
Ông cụ là người có vai vế cao trong đội sẽ mở bàn cho họ, bưng món lên để các cụ uống thêm chút rượu, ngày tháng đẹp cực kỳ, thần tiên cũng không đổi.
Những người khác bưng bát, xếp hàng lấy đồ ăn ngon, ngồi xổm trên sân phơi bưng bát ăn một cách ngon lành.
Món từ thịt heo ăn rất ngon. Lăng Nguyệt và một nhóm anh trai ngồi xổm thành hàng để ăn. Thịt heo ngon và đậm đà, dưa chua và củ cải hầm chung với thịt vừa thơm vừa ngon miệng. Nhưng dì gọi món đến quả thật quá nhiều, Lăng Nguyệt ăn no căng mà cũng không ăn hết.
“Anh nhỏ, cho anh ăn nè.” Lăng Đường đã ăn xong từ lâu và đang ngồi chờ bên cạnh, cậu bé biết ngay em gái sẽ không ăn hết.
“Cảm ơn em gái.” Lăng Đường vui vẻ nhận lấy món ăn thừa của em gái, không hề ghét bỏ, bỗng chốc cậu ấy đã ăn hết sạch.
Trải qua vụ lên núi đi săn, tuy mọi người đều nhận được phần thịt, nhưng không nhiều, cho nên vào ngày hai mươi bảy tháng Mười Hai âm lịch, họ sẽ giết thêm vài con heo nuôi trong đại đội nữa để chia nhau. Sau khi chia thịt, mỗi nhà đều sẽ nấu phần lớn chỗ thịt này thành món thịt khô để dành cho năm tới.
Thu hoạch không nhiều, Lăng Vệ Quốc bọn họ chia quân thành hai đường. Sáu người dẫn dê xuống núi, số người còn lại trở về thung lũng Thanh Long. Lăng Vệ Quốc bọn họ tới chỗ đặt bẫy khi nãy, phát hiện trong bẫy có một con heo rừng to và một con nhỏ.
Tìm kiếm kỹ chung quanh, họ còn phát hiện vài con heo rừng nhỏ. Họ dùng đá đập đầu heo rừng to cho ngất, sau đó trói chặt, mọi người thay phiên nhau khiêng xuống núi.
Tại sân phơi gạo của đại đội nhà họ Lăng dưới chân núi, nước nóng đã được đun sôi, dê rừng đen đã bắt đầu bị giết thịt, những đứa trẻ lớn nhỏ say sưa vây quanh xem.
Sau khi khiêng heo rừng xuống núi, heo con được đưa vào chuồng heo của đại đội, heo lớn bị giết chia thịt. Những thợ săn giết người mổ heo trong đại đội cầm con dao nhọn hoắc, dao trắng đi vào, dao đỏ đi ra. Sau đó, có người mang cái mâm lớn bắt đầu đựng máu heo. Khi máu heo khô cạn, người mổ heo rưới nước nóng lên mình của heo rừng, họ bắt đầu cạo lông. Sau khi cạo lông xong thì bổ ra, cắt bỏ nội tạng rồi cho người đem đi rửa sạch. Sau khi giết xong dê rừng đen và heo rừng, Lăng Hằng Nghị bắt đầu chủ trì phân chia thịt.
Việc chia thịt trong đại đội dựa theo kích thước gia đình từ cao tới thấp. Bình thường gia đình lớn sẽ xếp trước gia đình nhỏ vì gia đình lớn có nhiều sức lao động, tổng kích thước cũng nhiều. Cho nên người của thời đại này mới nóng lòng sinh con, cứ nghĩ là người đông thì sức mạnh. Nhà họ Lăng không chia gia đình, gia tộc to lớn nên ai xếp phía trước thì chia nhiều thịt hơn một chút.
Đầu heo, đuôi heo và nội tạng với huyết heo là những thứ không chia. Mấy thứ đó đều sẽ trở thành món ăn cho toàn thể đại đội ngay trong hôm đó.
Có rất nhiều món ăn làm từ thịt heo.
Huyết heo được trộn với các loại nguyên liệu như cao lương, muối, đảo đều, đổ vào ruột non đã nấu chín, sau đó dùng dây thừng buộc chặt. Sau đó cho lòng nhồi vào nồi nước trong luộc chín, nấu thêm chừng mười phút nữa rồi ngâm vào trong nước lạnh, món dồi đã được làm xong. Dồi đã làm xong hầm dưa chua ăn cực kỳ ngon.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu heo dùng để hầm bắp cải trắng, nội tạng heo hầm củ cải, xương đuôi heo và đầu heo hầm khoai mỡ, nội tạng heo hầm khuẩn nấm, dù sao cũng chính là hầm chung các loại rau củ với nhau.
Toàn bộ sân phơi gạo đều là mùi thơm của thịt.
Ông cụ là người có vai vế cao trong đội sẽ mở bàn cho họ, bưng món lên để các cụ uống thêm chút rượu, ngày tháng đẹp cực kỳ, thần tiên cũng không đổi.
Những người khác bưng bát, xếp hàng lấy đồ ăn ngon, ngồi xổm trên sân phơi bưng bát ăn một cách ngon lành.
Món từ thịt heo ăn rất ngon. Lăng Nguyệt và một nhóm anh trai ngồi xổm thành hàng để ăn. Thịt heo ngon và đậm đà, dưa chua và củ cải hầm chung với thịt vừa thơm vừa ngon miệng. Nhưng dì gọi món đến quả thật quá nhiều, Lăng Nguyệt ăn no căng mà cũng không ăn hết.
“Anh nhỏ, cho anh ăn nè.” Lăng Đường đã ăn xong từ lâu và đang ngồi chờ bên cạnh, cậu bé biết ngay em gái sẽ không ăn hết.
“Cảm ơn em gái.” Lăng Đường vui vẻ nhận lấy món ăn thừa của em gái, không hề ghét bỏ, bỗng chốc cậu ấy đã ăn hết sạch.
Trải qua vụ lên núi đi săn, tuy mọi người đều nhận được phần thịt, nhưng không nhiều, cho nên vào ngày hai mươi bảy tháng Mười Hai âm lịch, họ sẽ giết thêm vài con heo nuôi trong đại đội nữa để chia nhau. Sau khi chia thịt, mỗi nhà đều sẽ nấu phần lớn chỗ thịt này thành món thịt khô để dành cho năm tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro