Thập Niên 70 Tiểu Chi Thức Chỉ Muốn Nghiên Cứu Khoa Học
Chương 50
2024-11-20 09:08:48
"Ông cháu và bác đội trưởng nói chuyện hơn một tiếng rồi đấy!"
Lý Tam: ???
"Để người biết chữ dạy người không biết chữ, có đúng không?"
"Thế có tiền không?"
"Có chứ." Dùng công điểm cũng được xem là tiền.
Tiểu Viên cau mày:
"Chú nói xem, trong đội còn ai biết chữ, sẽ để ai dạy đây?"
Cậu cảm thấy mình rất phù hợp! Nhưng phải xem đối thủ cạnh tranh là ai đã!!!
Lý Tam không cười nổi nữa. Nhóc con này chẳng lẽ biết gì rồi?
Lúc này, ông Viên và đội trưởng vừa nói chuyện xong, ông Viên đang định hỏi Lý Tam đến có việc gì, thì Tiểu Viên đã nhảy khỏi ghế, chạy đến ôm chân ông.
"Ông ơi, Viên Viên biết chữ mà!!! Viên Viên có thể dạy mọi người biết chữ đấy!!!" Miễn là trả tiền!!!
Ông Viên: ...
Lý Tam: ...
Đội trưởng: ...
Tiểu Viên: "Sao thế? Sao mọi người không nói gì?"
Ông Viên hắng giọng, không biết phải từ chối thế nào. Cục cưng nhà ông đúng là biết rất nhiều chữ đấy. Ông nhìn đội trưởng cầu cứu.
Đội trưởng bặm môi, nghiêm túc một lúc rồi bịa đại:
"Nhưng bảng trong lớp cao lắm, cháu không với tới được đâu."
Tiểu Viên sốc: !!!
Đội trưởng tưởng cậu không tin, bèn bổ sung thêm:
"Dù cháu có đứng lên ghế cũng không với tới đâu."
Tiểu Viên không thể tin nổi. Cậu cảm thấy bị coi thường nhưng không cách nào phản bác.
Ông Viên thầm nghĩ, đội trưởng đúng là cao tay, nhưng lý do này chắc chắn làm tổn thương lòng tự trọng của cháu ông!
"Viên bảo bối à, chờ mười năm nữa cháu cao hơn rồi thì có thể dạy mọi người nhé."
Tiểu Viên: Giận hơn nữa!!!
Lý Tam nhìn cậu nhóc, vừa thấy tội vừa muốn cười. Anh cảm giác mình vừa chứng kiến giấc mơ của một đứa trẻ sụp đổ hoàn toàn.
Đội trưởng thấy mình hoàn thành nhiệm vụ, liền lỉnh đi ngay.
Lý Tam quay lại nói mục đích của mình với ông Viên: anh muốn để chị dâu hai dạy học ở trường tiểu học của đội.
Chị dâu anh làm nghiên cứu cả đời, công việc nặng nhọc ở đội quá sức với bà. Về việc lộ thân phận mình và vợ chồng anh hai, Lý Tam nghĩ ông Viên là người đáng tin. Dù trong trường hợp xấu nhất ông không giữ bí mật, anh cũng có cách bảo vệ họ.
Ông Viên nhìn anh bằng ánh mắt khó tả: Tên cáo già này hóa ra chờ mình ở đây.
Lý Tam cười mỉm đáp lại.
Ông Viên suy nghĩ một chút:
"Thế thì để chị ấy dạy tính toán cho lớp xóa mù chữ trước đi. Ban ngày chuẩn bị bài, tối lên lớp. Xã viên tính mười công điểm, chị ấy chỉ được tính năm. Tạm thời, hai ngày đầu chuẩn bị bài sẽ không có công điểm."
Làm nghiêm khắc thì xã viên mới không có ý kiến.
Lý Tam gật đầu:
"Cảm ơn bí thư. Công xã bên đó không cần lo. Đội cứ báo xin giáo viên, nhưng công xã gần đây không rảnh người, sẽ để đội tự giải quyết."
Ông Viên mệt mỏi phẩy tay, ý bảo anh mau đi cho xong.
Lý Tam đạt được mục đích, quay lại định chào tạm biệt Tiểu Viên rồi về, thì phát hiện cậu nhóc đang trừng mắt, ánh mắt như muốn bắn ra lửa.
Một người thì đã có tính toán kỹ mới nói, người kia thuận thế đồng ý, chỉ ba phút mà cướp mất "công việc" của cậu nhóc.
Tiểu Viên đâu hiểu mấy chuyện phức tạp này, chỉ biết rằng đội không tin cậu – một "giáo viên giàu tri thức" với hơn 1000 điểm năng lượng, mà lại tin Lý Nguyên Cẩm!
Lý Tam lần đầu thấy chột dạ, sờ vào túi áo chỉ thấy một bao thuốc lá định tặng đội trưởng. Lại sờ túi quần, chỉ có một chiếc khăn tay.
Tiểu Viên tiếp tục trừng mắt. Lý Nguyên Cẩm càng thêm áy náy.
Ông Viên véo má cháu:
"Không được vô lễ."
Tiểu Viên nhe răng với Lý Tam.
Lý Tam: "Dễ thương quá đáng!"
Anh cười tủm tỉm:
"Hay là chú đọc cho cháu nghe một đoạn Thiên Tự Văn nhé?"
Tiểu Viên lập tức đổi sang vẻ mặt kinh ngạc:
"Wow, chú giỏi quá! Cháu chỉ đọc được một nửa thôi!" (Thực ra chưa đến một nửa, nhưng cậu nhóc rất sĩ diện!)
Lý Tam sắp cười đến đau bụng. Đúng là một nhóc con đáng yêu mà!
Lý Tam: ???
"Để người biết chữ dạy người không biết chữ, có đúng không?"
"Thế có tiền không?"
"Có chứ." Dùng công điểm cũng được xem là tiền.
Tiểu Viên cau mày:
"Chú nói xem, trong đội còn ai biết chữ, sẽ để ai dạy đây?"
Cậu cảm thấy mình rất phù hợp! Nhưng phải xem đối thủ cạnh tranh là ai đã!!!
Lý Tam không cười nổi nữa. Nhóc con này chẳng lẽ biết gì rồi?
Lúc này, ông Viên và đội trưởng vừa nói chuyện xong, ông Viên đang định hỏi Lý Tam đến có việc gì, thì Tiểu Viên đã nhảy khỏi ghế, chạy đến ôm chân ông.
"Ông ơi, Viên Viên biết chữ mà!!! Viên Viên có thể dạy mọi người biết chữ đấy!!!" Miễn là trả tiền!!!
Ông Viên: ...
Lý Tam: ...
Đội trưởng: ...
Tiểu Viên: "Sao thế? Sao mọi người không nói gì?"
Ông Viên hắng giọng, không biết phải từ chối thế nào. Cục cưng nhà ông đúng là biết rất nhiều chữ đấy. Ông nhìn đội trưởng cầu cứu.
Đội trưởng bặm môi, nghiêm túc một lúc rồi bịa đại:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhưng bảng trong lớp cao lắm, cháu không với tới được đâu."
Tiểu Viên sốc: !!!
Đội trưởng tưởng cậu không tin, bèn bổ sung thêm:
"Dù cháu có đứng lên ghế cũng không với tới đâu."
Tiểu Viên không thể tin nổi. Cậu cảm thấy bị coi thường nhưng không cách nào phản bác.
Ông Viên thầm nghĩ, đội trưởng đúng là cao tay, nhưng lý do này chắc chắn làm tổn thương lòng tự trọng của cháu ông!
"Viên bảo bối à, chờ mười năm nữa cháu cao hơn rồi thì có thể dạy mọi người nhé."
Tiểu Viên: Giận hơn nữa!!!
Lý Tam nhìn cậu nhóc, vừa thấy tội vừa muốn cười. Anh cảm giác mình vừa chứng kiến giấc mơ của một đứa trẻ sụp đổ hoàn toàn.
Đội trưởng thấy mình hoàn thành nhiệm vụ, liền lỉnh đi ngay.
Lý Tam quay lại nói mục đích của mình với ông Viên: anh muốn để chị dâu hai dạy học ở trường tiểu học của đội.
Chị dâu anh làm nghiên cứu cả đời, công việc nặng nhọc ở đội quá sức với bà. Về việc lộ thân phận mình và vợ chồng anh hai, Lý Tam nghĩ ông Viên là người đáng tin. Dù trong trường hợp xấu nhất ông không giữ bí mật, anh cũng có cách bảo vệ họ.
Ông Viên nhìn anh bằng ánh mắt khó tả: Tên cáo già này hóa ra chờ mình ở đây.
Lý Tam cười mỉm đáp lại.
Ông Viên suy nghĩ một chút:
"Thế thì để chị ấy dạy tính toán cho lớp xóa mù chữ trước đi. Ban ngày chuẩn bị bài, tối lên lớp. Xã viên tính mười công điểm, chị ấy chỉ được tính năm. Tạm thời, hai ngày đầu chuẩn bị bài sẽ không có công điểm."
Làm nghiêm khắc thì xã viên mới không có ý kiến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Tam gật đầu:
"Cảm ơn bí thư. Công xã bên đó không cần lo. Đội cứ báo xin giáo viên, nhưng công xã gần đây không rảnh người, sẽ để đội tự giải quyết."
Ông Viên mệt mỏi phẩy tay, ý bảo anh mau đi cho xong.
Lý Tam đạt được mục đích, quay lại định chào tạm biệt Tiểu Viên rồi về, thì phát hiện cậu nhóc đang trừng mắt, ánh mắt như muốn bắn ra lửa.
Một người thì đã có tính toán kỹ mới nói, người kia thuận thế đồng ý, chỉ ba phút mà cướp mất "công việc" của cậu nhóc.
Tiểu Viên đâu hiểu mấy chuyện phức tạp này, chỉ biết rằng đội không tin cậu – một "giáo viên giàu tri thức" với hơn 1000 điểm năng lượng, mà lại tin Lý Nguyên Cẩm!
Lý Tam lần đầu thấy chột dạ, sờ vào túi áo chỉ thấy một bao thuốc lá định tặng đội trưởng. Lại sờ túi quần, chỉ có một chiếc khăn tay.
Tiểu Viên tiếp tục trừng mắt. Lý Nguyên Cẩm càng thêm áy náy.
Ông Viên véo má cháu:
"Không được vô lễ."
Tiểu Viên nhe răng với Lý Tam.
Lý Tam: "Dễ thương quá đáng!"
Anh cười tủm tỉm:
"Hay là chú đọc cho cháu nghe một đoạn Thiên Tự Văn nhé?"
Tiểu Viên lập tức đổi sang vẻ mặt kinh ngạc:
"Wow, chú giỏi quá! Cháu chỉ đọc được một nửa thôi!" (Thực ra chưa đến một nửa, nhưng cậu nhóc rất sĩ diện!)
Lý Tam sắp cười đến đau bụng. Đúng là một nhóc con đáng yêu mà!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro