Thập Niên 70: Tiểu Kiều Thê Mẹ Kế
Hàn Gia
Triều Dự
2024-11-02 18:17:53
Đám nhóc kia lại chẳng quan tâm, bọn chúng hợp lại với nhau bắt đầu xa lánh Nhị Nha, còn cười trên nỗi đau của Nhị Nha:
“Bọn mày vốn là ăn trộm, chúng tao đều biết, nhà mày cầm tiền của ông Hàn Hiểu Thần nhưng lại không chịu chăm sóc cho Hàn Hiểu Thần.”
“Hiện tại ông Hàn Hiểu Thần về rồi, nhà bọn mày sẽ gặp tai họa.”
“Tao không có.” Nhị Nha tiến lên trước hai bước, đẩy cậu bé mới vừa nói chuyện: “Mày nói bậy.”
Cậu bé kia cũng là bảo bối trong nhà, vừa cao vừa béo, giơ tay đẩy ngược Nhị Nha khiến Nhị Nha té trên mặt đất, còn phun nước bọt thóa mạ:
“Vậy tiền nhà mày từ đâu tới? Mỗi tháng mẹ mày đều tới công xã mua đồ. Mẹ tao kể, chắc chắn là ông Hàn Hiểu Thần đã gửi tiền cho cha mẹ mày mỗi tháng!”
“Mày là ăn trộm, cả nhà mày đều là ăn trộm!”
Hàn Cánh vốn không chú ý tới tiếng trêu chọc của đám nhóc phía sau, chỉ ôm con gái, một đường đi nhanh.
Đến cửa nhà, cổng Hàn gia đang đóng, mà trong phòng bếp có khói bếp lượn lờ bốc lên.
Hàn Cánh trực tiếp đá tung cổng lớn, thấy người trong viện đang chuẩn bị ăn cơm.
Ông Hàn đang cầm tẩu thuốc lá đã bong lớp sơn hút từng hơi từng hơi thuốc lá, chợt nghe thấy cổng gỗ phát ra tiếng vang thật lớn.
Tẩu thuốc rơi bộp xuống bàn, tiếp sau là tiếng cổng gỗ của Hàn gia lắc lư sắp đổ.
Cuối cùng nó không chịu nổi gánh nặng, “oành” một tiếng, đổ sập xuống đất.
Bụi mù nổi lên bốn phía, bay lơ lửng trên không trung, lộ ra gương mặt đen như mực của Hàn Cánh, hệt như Diêm la mới đi ra từ chỗ sâu trong địa ngục.
“Lão, lão nhị.”
Hàn Cánh không để ý tới giọng nói của cha, ánh mắt anh đảo qua anh cả đang hoảng sợ vội vàng đứng dậy cùng với em trai nhỏ cà lơ phất phơ, cầm đũa gõ chén, sau đó trực tiếp ôm con gái về phòng của mình.
Căn phòng này là hai gian chỉnh thành một gian, năm đó khi Hàn Cánh mới vừa kết hôn đã dùng tiền tìm người xây, đặc biệt dùng làm phòng tân hôn.
Một năm không về, trong phòng đã biến dạng nhiều.
Hàn Cánh đặt Thần Thần lên giường gạch, cẩn thận từng li từng tí thả cái đầu nhỏ của con gái ra khỏi chiếc áo to lớn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh tới phát tím của Thần Thần lộ ra, con mắt sưng đỏ, dưới mũi còn treo hai hàng nước mũi, môi cong tới phát tím.
Hàn Cánh đứng dậy cầm bình trà trong phòng lên đổ vào chậu, lại cầm khăn mặt nhúng nước nóng lên, lau mũi và mặt cho Thần Thần.
Thần Thần u mê mở to mắt nhìn anh, im lặng không nói. Mái tóc dài thật dài đã lâu chưa cắt rũ xuống che mắt cô bé, lệch ở một bên mặt.
Con bé gầy hơn lúc anh đi, bàn tay nhỏ toàn xương là xương.
“Bọn mày vốn là ăn trộm, chúng tao đều biết, nhà mày cầm tiền của ông Hàn Hiểu Thần nhưng lại không chịu chăm sóc cho Hàn Hiểu Thần.”
“Hiện tại ông Hàn Hiểu Thần về rồi, nhà bọn mày sẽ gặp tai họa.”
“Tao không có.” Nhị Nha tiến lên trước hai bước, đẩy cậu bé mới vừa nói chuyện: “Mày nói bậy.”
Cậu bé kia cũng là bảo bối trong nhà, vừa cao vừa béo, giơ tay đẩy ngược Nhị Nha khiến Nhị Nha té trên mặt đất, còn phun nước bọt thóa mạ:
“Vậy tiền nhà mày từ đâu tới? Mỗi tháng mẹ mày đều tới công xã mua đồ. Mẹ tao kể, chắc chắn là ông Hàn Hiểu Thần đã gửi tiền cho cha mẹ mày mỗi tháng!”
“Mày là ăn trộm, cả nhà mày đều là ăn trộm!”
Hàn Cánh vốn không chú ý tới tiếng trêu chọc của đám nhóc phía sau, chỉ ôm con gái, một đường đi nhanh.
Đến cửa nhà, cổng Hàn gia đang đóng, mà trong phòng bếp có khói bếp lượn lờ bốc lên.
Hàn Cánh trực tiếp đá tung cổng lớn, thấy người trong viện đang chuẩn bị ăn cơm.
Ông Hàn đang cầm tẩu thuốc lá đã bong lớp sơn hút từng hơi từng hơi thuốc lá, chợt nghe thấy cổng gỗ phát ra tiếng vang thật lớn.
Tẩu thuốc rơi bộp xuống bàn, tiếp sau là tiếng cổng gỗ của Hàn gia lắc lư sắp đổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng nó không chịu nổi gánh nặng, “oành” một tiếng, đổ sập xuống đất.
Bụi mù nổi lên bốn phía, bay lơ lửng trên không trung, lộ ra gương mặt đen như mực của Hàn Cánh, hệt như Diêm la mới đi ra từ chỗ sâu trong địa ngục.
“Lão, lão nhị.”
Hàn Cánh không để ý tới giọng nói của cha, ánh mắt anh đảo qua anh cả đang hoảng sợ vội vàng đứng dậy cùng với em trai nhỏ cà lơ phất phơ, cầm đũa gõ chén, sau đó trực tiếp ôm con gái về phòng của mình.
Căn phòng này là hai gian chỉnh thành một gian, năm đó khi Hàn Cánh mới vừa kết hôn đã dùng tiền tìm người xây, đặc biệt dùng làm phòng tân hôn.
Một năm không về, trong phòng đã biến dạng nhiều.
Hàn Cánh đặt Thần Thần lên giường gạch, cẩn thận từng li từng tí thả cái đầu nhỏ của con gái ra khỏi chiếc áo to lớn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh tới phát tím của Thần Thần lộ ra, con mắt sưng đỏ, dưới mũi còn treo hai hàng nước mũi, môi cong tới phát tím.
Hàn Cánh đứng dậy cầm bình trà trong phòng lên đổ vào chậu, lại cầm khăn mặt nhúng nước nóng lên, lau mũi và mặt cho Thần Thần.
Thần Thần u mê mở to mắt nhìn anh, im lặng không nói. Mái tóc dài thật dài đã lâu chưa cắt rũ xuống che mắt cô bé, lệch ở một bên mặt.
Con bé gầy hơn lúc anh đi, bàn tay nhỏ toàn xương là xương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro