Thập Niên 70: Tiểu Kiều Thê Mẹ Kế
Hàng Xóm Phỉ Nh...
Triều Dự
2024-11-02 18:17:53
“Đúng vậy đúng vậy, nhiều tiền vậy đây. Hàn Phượng Hàn Lỗi nhà bà không phải xuống đồng làm việc, mỗi ngày còn được ăn trứng gà bột mì.”
“Ngay cả người trong thành phố cũng không được ăn ngon như nhà bà, tất cả chẳng phải nhờ hút máu Hàn Cánh hay sao.”
“Còn cả một nhà Hàn Lực, năm nay hết mua quần áo mới lại mua thịt, giày mới đồ mới, lấy đâu ra tiền? Còn chẳng phải nhờ Hàn Cánh cho.”
“Cầm tiền của người ta còn khắt khe với con nhà người ta, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?”
“Các người mới là người nên cẩn thận ngày mưa giông. Nếu ông trời có mắt, chắc chắn sẽ một sét đánh lên đám người lòng lang dạ sói các người.”
“Ai, đừng nói nữa, không phải nhà bọn họ cũng gặp báo ứng rồi sao? Chẳng phải hiện tại trong nhà còn nuôi một đứa con gái lỡ thì?”
Con dâu thím Dương tự cho mình có mẹ chồng làm chỗ dựa, làm như kinh ngạc nói:
“Bà Hàn, qua năm nay Hàn Phượng nhà bà cũng phải hai mốt rồi nhỉ? Thế nào? Đã tìm được người trong thành phố để gả tới chưa?”
Lời này như đâm trúng ống thở của bà Hàn. Bà Hàn run rẩy đứng dậy:
“Phóng cái rắm vào mặt mẹ mày. Phượng nhi nhà tao đã từng học trung học trong thành, còn có bằng tốt nghiệp!”
“Bọn mày đã từng vào thành phố chưa? Bọn mày đã từng được đi học trong thành phố chưa? Chắc chắn Phượng Nhi nhà tao có thể gả cho người trong thành phố.”
“Đám đĩ đã không biết chữ còn không hiểu chuyện bọn mày thì biết cái gì! Con gái trong thành đều hơn hai mươi mới kết hôn!”
Thím Dương tự thấy mình không oan uổng bà Hàn chút nào, lại nhổ một ngụm nước bọt:
“Tôi không biết con gái trong thành phố kết hôn khi nào, nhưng tôi biết nếu có người nào mỗi tháng nhận tiền của tôi còn tệ bạc với con tôi, tôi không vác đao chém nó tuyệt đối không bỏ qua.”
Bà Hàn giận tới mức trong mắt phun lửa: “Ai đối xử tệ với con nó? Tao là mẹ nó, nó nuôi tao là chuyện hiển nhiên!”
“Có con gái nhà ai mà không mặc quần áo cũ của anh chị lớn lên? Cái con nhỏ kia, tao không dìm chết nó trong sông chẳng phải đã lương thiện lắm rồi sao?”
“Muốn một ngày ba bữa màn thầu trứng gà? Cho dù nó muốn, nó có số hưởng được vậy sao?”
“Chẳng lẽ Hàn Phượng nhà bà thì có số hưởng?”
“Im con mẹ mày đi, Phượng Nhi nhà tao là Phượng Hoàng trong núi, chắc chắn sẽ gả cho người trong thành phố.”
Thím Dương lắc đầu, bà Hàn thật đúng là lòng dạ đen tối, hết thuốc chữa.
Bà ta cũng hóng chuyện đủ rồi, đứng dậy phủi mông một cái, dẫn theo con dâu rời đi.
“Ngay cả người trong thành phố cũng không được ăn ngon như nhà bà, tất cả chẳng phải nhờ hút máu Hàn Cánh hay sao.”
“Còn cả một nhà Hàn Lực, năm nay hết mua quần áo mới lại mua thịt, giày mới đồ mới, lấy đâu ra tiền? Còn chẳng phải nhờ Hàn Cánh cho.”
“Cầm tiền của người ta còn khắt khe với con nhà người ta, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?”
“Các người mới là người nên cẩn thận ngày mưa giông. Nếu ông trời có mắt, chắc chắn sẽ một sét đánh lên đám người lòng lang dạ sói các người.”
“Ai, đừng nói nữa, không phải nhà bọn họ cũng gặp báo ứng rồi sao? Chẳng phải hiện tại trong nhà còn nuôi một đứa con gái lỡ thì?”
Con dâu thím Dương tự cho mình có mẹ chồng làm chỗ dựa, làm như kinh ngạc nói:
“Bà Hàn, qua năm nay Hàn Phượng nhà bà cũng phải hai mốt rồi nhỉ? Thế nào? Đã tìm được người trong thành phố để gả tới chưa?”
Lời này như đâm trúng ống thở của bà Hàn. Bà Hàn run rẩy đứng dậy:
“Phóng cái rắm vào mặt mẹ mày. Phượng nhi nhà tao đã từng học trung học trong thành, còn có bằng tốt nghiệp!”
“Bọn mày đã từng vào thành phố chưa? Bọn mày đã từng được đi học trong thành phố chưa? Chắc chắn Phượng Nhi nhà tao có thể gả cho người trong thành phố.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đám đĩ đã không biết chữ còn không hiểu chuyện bọn mày thì biết cái gì! Con gái trong thành đều hơn hai mươi mới kết hôn!”
Thím Dương tự thấy mình không oan uổng bà Hàn chút nào, lại nhổ một ngụm nước bọt:
“Tôi không biết con gái trong thành phố kết hôn khi nào, nhưng tôi biết nếu có người nào mỗi tháng nhận tiền của tôi còn tệ bạc với con tôi, tôi không vác đao chém nó tuyệt đối không bỏ qua.”
Bà Hàn giận tới mức trong mắt phun lửa: “Ai đối xử tệ với con nó? Tao là mẹ nó, nó nuôi tao là chuyện hiển nhiên!”
“Có con gái nhà ai mà không mặc quần áo cũ của anh chị lớn lên? Cái con nhỏ kia, tao không dìm chết nó trong sông chẳng phải đã lương thiện lắm rồi sao?”
“Muốn một ngày ba bữa màn thầu trứng gà? Cho dù nó muốn, nó có số hưởng được vậy sao?”
“Chẳng lẽ Hàn Phượng nhà bà thì có số hưởng?”
“Im con mẹ mày đi, Phượng Nhi nhà tao là Phượng Hoàng trong núi, chắc chắn sẽ gả cho người trong thành phố.”
Thím Dương lắc đầu, bà Hàn thật đúng là lòng dạ đen tối, hết thuốc chữa.
Bà ta cũng hóng chuyện đủ rồi, đứng dậy phủi mông một cái, dẫn theo con dâu rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro