Thập Niên 70: Tiểu Kiều Thê Mẹ Kế
Lần Đầu Gặp Mặt
Triều Dự
2024-11-02 18:17:53
Bước qua cửa là vào trong sảnh.
Nơi đây chỉ có đúng một viên cảnh sát, người này còn đang lôi kéo một người đàn ông mặc quân phục, trông cực kỳ nhiệt tình và tha thiết.
"Anh Cánh à, đã đến giờ cơm rồi, trưa nay chúng ta uống với nhau một ly nhé."
Mạnh Ninh vô thức nhìn đồng hồ treo tường, mới chỉ chín giờ ba mươi lăm phút thôi mà.
Đây là giờ cơm gì chứ?
Dù sao Mạnh Ninh còn là sinh viên đang đi học, nên cũng có chút trí thức, không kìm được bất mãn với viên cảnh sát kia.
Đây chẳng phải là lười biếng trong công việc sao?
"Có người đến kìa."
Hàn Cánh nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, bèn nghiêng đầu liếc nhìn, là một cô gái gầy gò với một đứa bé mập mạp trắng trẻo.
Có lẽ là trong nhà cũng có trẻ con nên lần đầu tiên nhìn thấy Đông Đông, Hàn Cánh lại cảm thấy hợp nhãn.
Trông cậu bé mập mạp, tròn vo, khuôn mặt nhỏ hồng hào, đôi mắt đào hoa giống hệt chị gái, bớt hai phần xinh đẹp, thêm đôi chút đáng yêu.
Ban nãy Trương Bằng chỉ lo lôi kéo Hàn Cánh, nay người đi tới trước mắt thì anh ta mới ngẩng đầu nhìn.
Anh ta khẽ nhíu mày, cầm cuốn sổ trên bàn đưa cho cô: "Đăng ký trước đã."
Trên tay một lớn một nhỏ này đều quấn vải trắng, nhất là cô gái, đôi mắt đỏ bừng, chắc chắn là cãi cọ chuyện gia đình.
Không gì khác ngoài mẹ chồng ác độc, bác cả vô lương tâm, hoặc nhà mẹ đẻ hoặc nhà ngoại mưu toan chiếm lợi.
Cô gái tóc thắt bím hai bên, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay trông còn ngây thơ, e là còn chưa kết hôn, không có quyền quyết định trong nhà.
Đây mới là khó làm nhất.
Giúp một lần thì dễ, nhưng nếu bản thân không đứng vững được thì cục cảnh sát không thể suốt ngày chạy quanh chuyện nhà bọn họ được.
Thôi cứ nhường cho Hội Phụ nữ bên cạnh sớm cho lành.
Loại chuyện già này còn phải có các bác các cô bên đó ra mặt, bất kể là khóc lóc ăn vạ hay chửi rủa đánh nhau, bên kia đều xử gọn được.
Một tay Trương Bằng níu chặt Hàn Cánh, tay kia gãi cằm nhìn dòng chữ nhỏ xinh đẹp mà Mạnh Ninh viết trên sổ đăng ký, là một cô gái được ăn học.
Anh ta cho rằng bác Hà của Hội Phụ nữ bên cạnh càng có thể giải quyết hơn, dù sao các bác gái bên kia ngoài thích giải quyết các loại chuyện gia đình này, còn thích lôi kéo các cô gái xinh đẹp làm mai.
Nhất là kiểu con gái trông vừa ngoan ngoãn xinh đẹp lại vừa có ăn học như cô gái này.
"Đăng ký xong rồi, vậy cô có chuyện gì?"
"Có người lấy trộm tiền của nhà chúng tôi."
Nơi đây chỉ có đúng một viên cảnh sát, người này còn đang lôi kéo một người đàn ông mặc quân phục, trông cực kỳ nhiệt tình và tha thiết.
"Anh Cánh à, đã đến giờ cơm rồi, trưa nay chúng ta uống với nhau một ly nhé."
Mạnh Ninh vô thức nhìn đồng hồ treo tường, mới chỉ chín giờ ba mươi lăm phút thôi mà.
Đây là giờ cơm gì chứ?
Dù sao Mạnh Ninh còn là sinh viên đang đi học, nên cũng có chút trí thức, không kìm được bất mãn với viên cảnh sát kia.
Đây chẳng phải là lười biếng trong công việc sao?
"Có người đến kìa."
Hàn Cánh nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, bèn nghiêng đầu liếc nhìn, là một cô gái gầy gò với một đứa bé mập mạp trắng trẻo.
Có lẽ là trong nhà cũng có trẻ con nên lần đầu tiên nhìn thấy Đông Đông, Hàn Cánh lại cảm thấy hợp nhãn.
Trông cậu bé mập mạp, tròn vo, khuôn mặt nhỏ hồng hào, đôi mắt đào hoa giống hệt chị gái, bớt hai phần xinh đẹp, thêm đôi chút đáng yêu.
Ban nãy Trương Bằng chỉ lo lôi kéo Hàn Cánh, nay người đi tới trước mắt thì anh ta mới ngẩng đầu nhìn.
Anh ta khẽ nhíu mày, cầm cuốn sổ trên bàn đưa cho cô: "Đăng ký trước đã."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên tay một lớn một nhỏ này đều quấn vải trắng, nhất là cô gái, đôi mắt đỏ bừng, chắc chắn là cãi cọ chuyện gia đình.
Không gì khác ngoài mẹ chồng ác độc, bác cả vô lương tâm, hoặc nhà mẹ đẻ hoặc nhà ngoại mưu toan chiếm lợi.
Cô gái tóc thắt bím hai bên, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay trông còn ngây thơ, e là còn chưa kết hôn, không có quyền quyết định trong nhà.
Đây mới là khó làm nhất.
Giúp một lần thì dễ, nhưng nếu bản thân không đứng vững được thì cục cảnh sát không thể suốt ngày chạy quanh chuyện nhà bọn họ được.
Thôi cứ nhường cho Hội Phụ nữ bên cạnh sớm cho lành.
Loại chuyện già này còn phải có các bác các cô bên đó ra mặt, bất kể là khóc lóc ăn vạ hay chửi rủa đánh nhau, bên kia đều xử gọn được.
Một tay Trương Bằng níu chặt Hàn Cánh, tay kia gãi cằm nhìn dòng chữ nhỏ xinh đẹp mà Mạnh Ninh viết trên sổ đăng ký, là một cô gái được ăn học.
Anh ta cho rằng bác Hà của Hội Phụ nữ bên cạnh càng có thể giải quyết hơn, dù sao các bác gái bên kia ngoài thích giải quyết các loại chuyện gia đình này, còn thích lôi kéo các cô gái xinh đẹp làm mai.
Nhất là kiểu con gái trông vừa ngoan ngoãn xinh đẹp lại vừa có ăn học như cô gái này.
"Đăng ký xong rồi, vậy cô có chuyện gì?"
"Có người lấy trộm tiền của nhà chúng tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro