Thập Niên 70: Tiểu Kiều Thê Mẹ Kế
Mình Muốn Tìm N...
Triều Dự
2024-11-02 18:17:53
Trần Bình kéo Mạnh Ninh: “Mấy ngày nay cấp trên xuống kiểm tra, mỗi ngày đều bận chết.”
“Ngoại trừ khuya hôm trước có thể tới chỗ cậu một đêm, mấy ngày nay thật không tìm được thời gian rảnh qua chỗ cậu.”
“Mình còn đang định đợi xế chiều hôm nay tới tìm cậu, cậu đã tới rồi. Thế nào? Vẫn ổn chứ?”
“Tốt rồi.”
Đã lấy được tiền về, trái tim Mạnh Ninh cũng được thả lỏng hơn nhiều.
“Mình mới vừa tới nhà bác ba đòi lại tiền phúng điếu bác ấy lấy trong tang lễ cha mình.”
“Bác ba của cậu cũng thật không ra gì. Tiền này mà ông ta cũng lấy được.”
Chuyện đã qua rồi, Mạnh Ninh cũng không muốn nói nhiều. Cô đưa lưng về phía cửa ngồi xuống, khoát khoát tay: “Dù sao cũng qua rồi.”
“Vậy tiếp tới cậu định làm gì bây giờ? Dựa vào đức hạnh của bác ba nhà cậu, cậu có đòi được tiền về cũng vô dụng. Mấy ngày nữa chắc chắn ông ta sẽ tới nhà cậu gây sự.”
Trần Bình ngồi đối diện cô, chống cằm bày chiêu cho cô:
“Cậu có cần dẫn Đông Đông tới trường ở tạm một thời gian không? Tránh đầu gió.”
“Không đi được. Tuy rằng lúc trước mình đã từng nói với thân thích trong nhà chuyện mình muốn tới trường ở, nhưng đó chỉ là mượn cớ.”
“Hiện tại trong trường cũng rất hỗn loạn, Đông Đông lại nhỏ như vậy, mình sợ dọa thằng bé sợ.”
“Vậy cậu định làm sao bây giờ? Một mình cậu dẫn theo em nhỏ, mẹ cậu còn gả xa, cậu có thể làm gì được?”
“Hay là cậu tới căn nhà mình mới mua ở lại vài ngày?”
Mạnh Ninh cười cười: “Thôi đi. Đó là phòng cưới của bọn cậu, mình không đi đâu. Cho dù cậu không chê, nhưng mình ngại đây.”
“Vậy giờ cậu tính thế nào?”
“Đi bước nào hay bước đây vậy. Mình mới vừa tìm cảnh sát, chí ít trong khoảng thời gian ngắn tới mấy người bác ba sẽ không dám đến đâu.”
“Về phần sau này…” Mạnh Ninh vẫn luôn có ý này: “Mình định tìm người kết hôn.”
“Ai?”
“Không biết.”
Mạnh Ninh lay cánh tay Trần Bình, nháy mắt: “Cậu xem giúp mình với. Chỉ cần là người trông đoan chính, có công việc, nhân khẩu trong nhà đơn giản một chút, không có đám thân thích cực phẩm.”
“Tính tình đừng quá nóng nảy, không uống rượu không hút thuốc không đánh bài, tốt nhất là biết chút quyền cước nhưng lại không thể đánh phụ nữ trẻ em.”
Trần Bình hất cho cô một gáo nước lạnh: “Cậu còn quá nhỏ. Trong số những người mình quen biết, nào có người đàn ông nào không hút thuốc không uống rượu không đánh bài?”
“Đàn ông đều ham chơi, chỉ cần đừng nghiện quá là được. Hơn nữa, mấy người đàn ông mà tốt tính, nói chuyện dễ nghe, ai mà biết bọn họ đã có vợ con chưa.”
“Ngoại trừ khuya hôm trước có thể tới chỗ cậu một đêm, mấy ngày nay thật không tìm được thời gian rảnh qua chỗ cậu.”
“Mình còn đang định đợi xế chiều hôm nay tới tìm cậu, cậu đã tới rồi. Thế nào? Vẫn ổn chứ?”
“Tốt rồi.”
Đã lấy được tiền về, trái tim Mạnh Ninh cũng được thả lỏng hơn nhiều.
“Mình mới vừa tới nhà bác ba đòi lại tiền phúng điếu bác ấy lấy trong tang lễ cha mình.”
“Bác ba của cậu cũng thật không ra gì. Tiền này mà ông ta cũng lấy được.”
Chuyện đã qua rồi, Mạnh Ninh cũng không muốn nói nhiều. Cô đưa lưng về phía cửa ngồi xuống, khoát khoát tay: “Dù sao cũng qua rồi.”
“Vậy tiếp tới cậu định làm gì bây giờ? Dựa vào đức hạnh của bác ba nhà cậu, cậu có đòi được tiền về cũng vô dụng. Mấy ngày nữa chắc chắn ông ta sẽ tới nhà cậu gây sự.”
Trần Bình ngồi đối diện cô, chống cằm bày chiêu cho cô:
“Cậu có cần dẫn Đông Đông tới trường ở tạm một thời gian không? Tránh đầu gió.”
“Không đi được. Tuy rằng lúc trước mình đã từng nói với thân thích trong nhà chuyện mình muốn tới trường ở, nhưng đó chỉ là mượn cớ.”
“Hiện tại trong trường cũng rất hỗn loạn, Đông Đông lại nhỏ như vậy, mình sợ dọa thằng bé sợ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy cậu định làm sao bây giờ? Một mình cậu dẫn theo em nhỏ, mẹ cậu còn gả xa, cậu có thể làm gì được?”
“Hay là cậu tới căn nhà mình mới mua ở lại vài ngày?”
Mạnh Ninh cười cười: “Thôi đi. Đó là phòng cưới của bọn cậu, mình không đi đâu. Cho dù cậu không chê, nhưng mình ngại đây.”
“Vậy giờ cậu tính thế nào?”
“Đi bước nào hay bước đây vậy. Mình mới vừa tìm cảnh sát, chí ít trong khoảng thời gian ngắn tới mấy người bác ba sẽ không dám đến đâu.”
“Về phần sau này…” Mạnh Ninh vẫn luôn có ý này: “Mình định tìm người kết hôn.”
“Ai?”
“Không biết.”
Mạnh Ninh lay cánh tay Trần Bình, nháy mắt: “Cậu xem giúp mình với. Chỉ cần là người trông đoan chính, có công việc, nhân khẩu trong nhà đơn giản một chút, không có đám thân thích cực phẩm.”
“Tính tình đừng quá nóng nảy, không uống rượu không hút thuốc không đánh bài, tốt nhất là biết chút quyền cước nhưng lại không thể đánh phụ nữ trẻ em.”
Trần Bình hất cho cô một gáo nước lạnh: “Cậu còn quá nhỏ. Trong số những người mình quen biết, nào có người đàn ông nào không hút thuốc không uống rượu không đánh bài?”
“Đàn ông đều ham chơi, chỉ cần đừng nghiện quá là được. Hơn nữa, mấy người đàn ông mà tốt tính, nói chuyện dễ nghe, ai mà biết bọn họ đã có vợ con chưa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro