Thập Niên 70: Tiểu Kiều Thê Mẹ Kế
Vận May
Triều Dự
2024-11-02 18:17:53
Giang Bình ôm chặt con, che mặt khóc:
"Đồng chí cảnh sát, tôi đưa tiền cho anh, đưa cho anh hết. Anh đừng bắt tôi, được không? Tôi trả lại toàn bộ số tiền tôi đã lấy. Tôi trả lại hết."
"Không vội."
Trương Bằng lấy tờ danh sách mà đơn vị ghi ra, chỉ chỉ vào tờ bên dưới:
"Vậy bây giờ nói xem tiền trên bản danh sách này đi đâu rồi, cũng mang đi mua lương thực, nhớ nhầm rồi sao?"
"Tiền kia không phải tôi lấy, tôi cũng không biết có bao nhiêu." Giang Bình khóc to: "Là tên xấu xa Mạnh Tây kia lấy. Tôi thật sự không lấy khoản tiền này."
Trương Bằng nhìn Mạnh Ninh: "Mạnh Tây đâu rồi?"
"Đang đánh bài ở đơn vị hoặc là cùng bạn tới tiệm cơm quốc doanh uống rượu." Giang Bình như đã chết trong lòng: "Tôi thật sự không biết ông ta đang ở đâu."
Trương Bằng thật sự không có nhiều thời gian để chờ Mạnh Tây về.
Vả lại phá án luôn chú ý nhất cử đắc thắng.
Nếu mọi người chờ thêm nửa ngày nữa, chỉ sợ Giang Bình hoàn hồn, lại sinh biến cố.
"Vậy bây giờ bà lấy toàn bộ tiền mà bà đã lấy ra đây, sau đó nói xin lỗi cô bé kia hẳn hoi. Chuyện này coi như thôi. Về phần Mạnh Tây..."
Trương Bằng nhìn Khang Phi:
"Cậu đi xưởng sắt thép xem Mạnh Tây có ở đó không? Nếu có thì lập tức áp giải người về đây."
Bây giờ những gì anh ta có thể làm chỉ có như vậy, còn lại thì phải xem vận may của cô bé này.
Giang Bình gật đầu lia lịa.
Bà ta vén chăn lên, lấy ba trăm đồng vừa mới đếm xong, lại mở ngăn tủ, đếm hồi lâu, rồi lại tới tủ đầu giường, nhặt nhạnh đủ chỗ, cuối cùng mới gom đủ cho Mạnh Ninh.
Khang Phi vừa gấp sổ ra ngoài, thì chợt nghe thấy bên ngoài có người hô lên: "Đồng chí cảnh sát, các vị mau tới này! Mạnh Tây về rồi. Tôi thấy ông ta, đang ở cửa cầu thang ấy."
Khang Phi đưa mắt nhìn Trương Bằng, gật đầu một cái rồi lập tức lao ra ngoài.
Trương Bằng mỉm cười, cô gái này cũng may mắn đấy.
Mạnh Tây nào có thể ngăn cản Khang Phi trẻ tuổi, chẳng mấy chốc đã bị bắt lại áp giải về.
Trương Bằng đè Mạnh Tây đã say khướt xuống ghế, lại nhìn đồng hồ đeo trên tay:
“Vợ ông khai hết rồi. Nói đi, trong tay ông còn bao nhiêu tiền phúng điếu của người kia? Giấu ở đâu rồi?”
Mạnh Tây nghe người ngoài cửa chỉ trỏ, lại nhìn Mạnh Ninh đã dẫn cảnh sát tìm tới tận cửa, trong lòng còn gì không hiểu.
Con nhỏ khốn nạn không hiểu chuyện.
Ông ta mượn rượu giả điên, hung tợn trừng mắt liếc Mạnh Ninh, còn phun một cục đờm về phía Mạnh Ninh, dáng vẻ hùng hổ vô cùng.
“Con khốn nạn chó đẻ, mày giống hệt con mẹ vụng trộm lang chạ của mày, đúng là loại vong ân phụ nghĩa không biết báo ơn.”
“Tao là bác mày, vậy mà mày dám tìm tao đòi tiền? Mẹ nó, đáng ra khi mày chào đời, tao nên để cha mày dìm chết mày đi. Đúng là loại nuôi tốn cơm, ti tiện.”
"Đồng chí cảnh sát, tôi đưa tiền cho anh, đưa cho anh hết. Anh đừng bắt tôi, được không? Tôi trả lại toàn bộ số tiền tôi đã lấy. Tôi trả lại hết."
"Không vội."
Trương Bằng lấy tờ danh sách mà đơn vị ghi ra, chỉ chỉ vào tờ bên dưới:
"Vậy bây giờ nói xem tiền trên bản danh sách này đi đâu rồi, cũng mang đi mua lương thực, nhớ nhầm rồi sao?"
"Tiền kia không phải tôi lấy, tôi cũng không biết có bao nhiêu." Giang Bình khóc to: "Là tên xấu xa Mạnh Tây kia lấy. Tôi thật sự không lấy khoản tiền này."
Trương Bằng nhìn Mạnh Ninh: "Mạnh Tây đâu rồi?"
"Đang đánh bài ở đơn vị hoặc là cùng bạn tới tiệm cơm quốc doanh uống rượu." Giang Bình như đã chết trong lòng: "Tôi thật sự không biết ông ta đang ở đâu."
Trương Bằng thật sự không có nhiều thời gian để chờ Mạnh Tây về.
Vả lại phá án luôn chú ý nhất cử đắc thắng.
Nếu mọi người chờ thêm nửa ngày nữa, chỉ sợ Giang Bình hoàn hồn, lại sinh biến cố.
"Vậy bây giờ bà lấy toàn bộ tiền mà bà đã lấy ra đây, sau đó nói xin lỗi cô bé kia hẳn hoi. Chuyện này coi như thôi. Về phần Mạnh Tây..."
Trương Bằng nhìn Khang Phi:
"Cậu đi xưởng sắt thép xem Mạnh Tây có ở đó không? Nếu có thì lập tức áp giải người về đây."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ những gì anh ta có thể làm chỉ có như vậy, còn lại thì phải xem vận may của cô bé này.
Giang Bình gật đầu lia lịa.
Bà ta vén chăn lên, lấy ba trăm đồng vừa mới đếm xong, lại mở ngăn tủ, đếm hồi lâu, rồi lại tới tủ đầu giường, nhặt nhạnh đủ chỗ, cuối cùng mới gom đủ cho Mạnh Ninh.
Khang Phi vừa gấp sổ ra ngoài, thì chợt nghe thấy bên ngoài có người hô lên: "Đồng chí cảnh sát, các vị mau tới này! Mạnh Tây về rồi. Tôi thấy ông ta, đang ở cửa cầu thang ấy."
Khang Phi đưa mắt nhìn Trương Bằng, gật đầu một cái rồi lập tức lao ra ngoài.
Trương Bằng mỉm cười, cô gái này cũng may mắn đấy.
Mạnh Tây nào có thể ngăn cản Khang Phi trẻ tuổi, chẳng mấy chốc đã bị bắt lại áp giải về.
Trương Bằng đè Mạnh Tây đã say khướt xuống ghế, lại nhìn đồng hồ đeo trên tay:
“Vợ ông khai hết rồi. Nói đi, trong tay ông còn bao nhiêu tiền phúng điếu của người kia? Giấu ở đâu rồi?”
Mạnh Tây nghe người ngoài cửa chỉ trỏ, lại nhìn Mạnh Ninh đã dẫn cảnh sát tìm tới tận cửa, trong lòng còn gì không hiểu.
Con nhỏ khốn nạn không hiểu chuyện.
Ông ta mượn rượu giả điên, hung tợn trừng mắt liếc Mạnh Ninh, còn phun một cục đờm về phía Mạnh Ninh, dáng vẻ hùng hổ vô cùng.
“Con khốn nạn chó đẻ, mày giống hệt con mẹ vụng trộm lang chạ của mày, đúng là loại vong ân phụ nghĩa không biết báo ơn.”
“Tao là bác mày, vậy mà mày dám tìm tao đòi tiền? Mẹ nó, đáng ra khi mày chào đời, tao nên để cha mày dìm chết mày đi. Đúng là loại nuôi tốn cơm, ti tiện.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro