[Thập Niên 70] Tiểu Nông Nữ Phất Nhanh Nhờ Không Gian Thông Hiện Đại
Chương 12
Tinh Tinh Túy Tửu
2024-08-04 23:58:04
Tần Kinh Trập tiến lên, lấy tay quạt cho cô bé.
Nương theo ánh trăng, cô nhìn thấy trên cánh tay non mịn của Tần Tiểu Mãn, đều là vết muỗi cắn.
Tần Kinh Trập nhìn về phía hộp cơm được mang đến từ thời đại 2023 kia, trong lòng đột nhiên có một suy nghĩ táo bạo.
Điều kiện ở đó so với nơi này tốt hơn rất nhiều, nếu như cô cũng đem Tiểu Mãn qua đó, thì cuộc sống sau này của bọn cô nhất định sẽ rất tốt.
Nghĩ tới đây, cô liền đưa tay ôm Tần Tiểu Mãn, trong lòng không ngừng nghĩ đến thời không kia.
Chờ đến khi cô mở mắt ra lần nữa, thì ở đây chỉ có một mình cô, Tần Tiểu Mãn lúc nãy vẫn còn nằm ở trong lòng cô đã không thấy đâu.
Cô lại trở về ngôi nhà đổ nát, thì thấy Tần Tiểu Mãn vẫn còn nằm ở trên đống cỏ khô.
Lúc này Tần Kinh Trập cũng đã lờ mờ đoán được, khoảng không gian này chỉ có một người có thể qua được.
Nhưng rất nhanh cô cũng đã thông suốt, với không gian này trong tay, cuộc sống về sau của cô và em gái mình có thể trôi qua rất tốt.
Cô tìm một sợi dây thừng mỏng, xâu những đồng xu cổ thành một chuỗi rồi đeo chúng vào cổ mình. Đây chính là thứ duy nhất để cô có thể an thân lập nghiệp ở nơi này, cô không thể đánh mất nó được.
Cô để túi quần áo ở góc tường, còn hộp cơm chứa đầy thức ăn thì đặt ở phía trên gối nằm của Tần Tiểu Mãn. Cô cũng không nghỉ ngơi nhiều, rất nhanh liền đi tới ruộng lúa chuẩn bị tiếp tục làm việc.
Trước khi nghỉ trưa quản lý đã nói với bọn họ, hai giờ chiều nhất định phải đến ruộng làm việc.
Nhưng khi Thần Kinh Trập tới thì trong ruộng lúa nước vẫn còn chưa có ai đến.
Cô tìm một chỗ sạch sẽ, ngồi dưới đất nghỉ ngơi.
Ngoại trừ khoảng thời gian hôn mê vào buổi sáng nay, thì đã nguyên ngày nay cô chưa được nghỉ ngơi một khắc nào, nên khi vừa mới đặt chân ngồi xuống, cơ thể không chịu đựng được nữa bắt đầu ngủ thiếp đi.
Chỉ là cô còn chưa được chợp mắt bao lâu thì đã thấy tiếng cười nói truyền tới từ phía xa xa.
Cô khẽ giương mắt lên nhìn, thì thấy mọi người đều đang trên đường đến đây, trong đó có cả dì Ngô.
Tần Kinh Trập vội vàng đứng dậy.
Vừa nhìn thấy cô, dì Ngô liền cười chào đón, hỏi cô có trở về nhà hay không, em gái cô thế nào.
Tần Kinh Trập cười nói rất tốt.
Mọi người ở bên cạnh cười nói: "Cháu gái, về sau có chuyện gì khó khăn cháu cứ nói với chúng tôi.”
Tần Kinh Trập nhìn nét mặt tươi cười của bọn họ, trong lòng hiện lên một tia ấm áp.
Người lạ đối xử với cô tốt hơn người nhà.
Buổi chiều, bọn họ tiếp tục làm việc.
Vì buổi trưa được ăn ngon, lại còn được ăn no, nên thể lực hiện tại của Tần Kinh Trập phải nói là rất tốt, tốc độ rõ ràng cũng nhanh hơn.
Bọn họ làm đến khi mặt trời nghiêng về phía tây, Tần Kinh Trập nhìn thấy một người phụ nữ lấy từ trong túi áo ra một vật hình chữ nhật, sau đó nói sắp năm giờ rưỡi rồi.
Món đồ này nhà dì Ngô cũng có, hình như mỗi người ở đây cũng đều có.
Bọn họ không đeo đồng hồ, chỉ dựa vào thứ này để xem thời gian.
Nương theo ánh trăng, cô nhìn thấy trên cánh tay non mịn của Tần Tiểu Mãn, đều là vết muỗi cắn.
Tần Kinh Trập nhìn về phía hộp cơm được mang đến từ thời đại 2023 kia, trong lòng đột nhiên có một suy nghĩ táo bạo.
Điều kiện ở đó so với nơi này tốt hơn rất nhiều, nếu như cô cũng đem Tiểu Mãn qua đó, thì cuộc sống sau này của bọn cô nhất định sẽ rất tốt.
Nghĩ tới đây, cô liền đưa tay ôm Tần Tiểu Mãn, trong lòng không ngừng nghĩ đến thời không kia.
Chờ đến khi cô mở mắt ra lần nữa, thì ở đây chỉ có một mình cô, Tần Tiểu Mãn lúc nãy vẫn còn nằm ở trong lòng cô đã không thấy đâu.
Cô lại trở về ngôi nhà đổ nát, thì thấy Tần Tiểu Mãn vẫn còn nằm ở trên đống cỏ khô.
Lúc này Tần Kinh Trập cũng đã lờ mờ đoán được, khoảng không gian này chỉ có một người có thể qua được.
Nhưng rất nhanh cô cũng đã thông suốt, với không gian này trong tay, cuộc sống về sau của cô và em gái mình có thể trôi qua rất tốt.
Cô tìm một sợi dây thừng mỏng, xâu những đồng xu cổ thành một chuỗi rồi đeo chúng vào cổ mình. Đây chính là thứ duy nhất để cô có thể an thân lập nghiệp ở nơi này, cô không thể đánh mất nó được.
Cô để túi quần áo ở góc tường, còn hộp cơm chứa đầy thức ăn thì đặt ở phía trên gối nằm của Tần Tiểu Mãn. Cô cũng không nghỉ ngơi nhiều, rất nhanh liền đi tới ruộng lúa chuẩn bị tiếp tục làm việc.
Trước khi nghỉ trưa quản lý đã nói với bọn họ, hai giờ chiều nhất định phải đến ruộng làm việc.
Nhưng khi Thần Kinh Trập tới thì trong ruộng lúa nước vẫn còn chưa có ai đến.
Cô tìm một chỗ sạch sẽ, ngồi dưới đất nghỉ ngơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngoại trừ khoảng thời gian hôn mê vào buổi sáng nay, thì đã nguyên ngày nay cô chưa được nghỉ ngơi một khắc nào, nên khi vừa mới đặt chân ngồi xuống, cơ thể không chịu đựng được nữa bắt đầu ngủ thiếp đi.
Chỉ là cô còn chưa được chợp mắt bao lâu thì đã thấy tiếng cười nói truyền tới từ phía xa xa.
Cô khẽ giương mắt lên nhìn, thì thấy mọi người đều đang trên đường đến đây, trong đó có cả dì Ngô.
Tần Kinh Trập vội vàng đứng dậy.
Vừa nhìn thấy cô, dì Ngô liền cười chào đón, hỏi cô có trở về nhà hay không, em gái cô thế nào.
Tần Kinh Trập cười nói rất tốt.
Mọi người ở bên cạnh cười nói: "Cháu gái, về sau có chuyện gì khó khăn cháu cứ nói với chúng tôi.”
Tần Kinh Trập nhìn nét mặt tươi cười của bọn họ, trong lòng hiện lên một tia ấm áp.
Người lạ đối xử với cô tốt hơn người nhà.
Buổi chiều, bọn họ tiếp tục làm việc.
Vì buổi trưa được ăn ngon, lại còn được ăn no, nên thể lực hiện tại của Tần Kinh Trập phải nói là rất tốt, tốc độ rõ ràng cũng nhanh hơn.
Bọn họ làm đến khi mặt trời nghiêng về phía tây, Tần Kinh Trập nhìn thấy một người phụ nữ lấy từ trong túi áo ra một vật hình chữ nhật, sau đó nói sắp năm giờ rưỡi rồi.
Món đồ này nhà dì Ngô cũng có, hình như mỗi người ở đây cũng đều có.
Bọn họ không đeo đồng hồ, chỉ dựa vào thứ này để xem thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro