[Thập Niên 70] Tiểu Nông Nữ Phất Nhanh Nhờ Không Gian Thông Hiện Đại
Chương 2
Tinh Tinh Túy Tửu
2024-08-04 23:58:04
Bên ngoài sắc trời đã tối, mặt trời chiều xuyên qua khung cửa rách nát chiếu vào bên trong.
Tần Tiểu Mãn đang ngồi xổm ở một bên, đưa lưng về phía cô, cũng không biết đang mân mê cái gì.
Tần Kinh Trập vốn còn tưởng rằng chuyện vừa mới xảy ra đều là ảo ảnh trước khi cô chết, nhưng hiện tại rõ ràng không phải.
Đau đớn trên đầu cũng không phải giả.
Chẳng lẽ cô thật sự đã trở lại năm 1973, lúc mười bảy tuổi?
Cô giơ tay muốn sờ đầu mình, lại phát hiện trong tay mình đang nắm một đồng tiền cổ rỉ sét.
“Chị!”
Không đợi cô nhìn kỹ, chỉ thấy tiểu Mãn nhanh chóng chạy tới ôm lấy cô, "Em còn tưởng rằng chị đã chết, em rất sợ hãi!"
Cô bé khóc đến mức mặt mũi toàn là nước mắt.
Tần Kinh Trập đưa tay vỗ nhẹ lưng cô bé, dịu dàng an ủi.
Hôm nay em gái vẫn còn, phần tâm can thiếu hụt kia giống như đã được lấp đầy.
"Là em đưa chị vào đây sao?”
Đây là gian nhà tranh rách nát ở trên núi, đã sớm không có người ở, rách rưới không chịu nổi. Chỗ cô té xỉu còn cách nơi này một khoảng, thật không thể tưởng tượng một đứa trẻ mới năm tuổi sao có thể kéo cô vào đây.
Tiểu Mãn ngoan ngoãn lắc đầu, thút thít vài tiếng rồi mới nói: "Anh Tân Dương ôm chị vào đây.”
Nghe được cái tên Kỷ Tân Dương này, sắc mặt Tần Kinh Trập hơi khựng lại, ngực có chỗ đau lên.
“Người đâu rồi?” Giọng nói của cô mang theo một tia run rẩy, còn có một tia bức thiết.
Tần Tiểu Mãn nhẹ giọng nói: "Anh ấy nói đi tìm thức ăn cho chúng ta, bảo chúng ta ở đây đừng đi đâu.”
Dừng một chút, lại rụt rè nhìn Tần Kinh Trập, "Chị, sao chị lại khóc?”
Nói xong, liền đưa tay lau nước mắt cho Tần Kinh Trập.
Lúc này, Tần Kinh Trập mới phát hiện, mặt mình đã đầy nước mắt.
Cô dặn dò Tần Tiểu Mãn một tiếng rồi đứng dậy chạy ra ngoài.
Còn chưa ra khỏi cửa, đã đụng phải một thiếu niên tuấn tú.
Mặt mày thanh nhuận nhu hòa, trong ánh mắt là một mảnh lạnh nhạt, mái tóc trên trán phiêu đãng giữa hai hàng lông mày, trời chiều chiếu vào trên người hắn, mạ cho hắn một tầng viền vàng chói mắt, ngay cả sợi tóc cũng ánh lên.
Vẫn là bộ dáng trong trí nhớ, thiếu niên trong trí nhớ của cô.
Cùng thanh niên bị đánh đến cả người đầy máu kia dần dần chồng lên nhau.
“Kỷ Tân Dương!”
Tần Kinh Trập nghẹn ngào xông lên, ôm chặt lấy thiếu niên.
Lực độ to lớn, đụng phải thiếu niên gầy gò lùi lại hai bước.
Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Kỷ Tân Dương lập tức bốc cháy, một đôi tay cũng không biết nên đặt đi đâu.
Chỉ có thể luống cuống an ủi cô.
Tần Kinh Trập không biết đã khóc bao lâu, chỉ cảm giác như muốn đem tất cả khổ sở phát tiết ra ngoài, cho đến khi khóc không nổi, lúc này mới thút thít rời khỏi lòng Kỷ Tân Dương.
Kỷ Tân Dương nhìn bộ dạng chật vật không chịu nổi của cô, muốn giơ tay sờ sờ đầu cô, nhưng tay giơ lên lại thả xuống.
“Mang cho hai người chút đồ ăn.” Kỷ Tân Dương nhẹ giọng nói: “Buổi tối tôi sẽ quay về hỏi thăm một chút, xem có thể để hai người đến nhà chú không?”
Tần Tiểu Mãn đang ngồi xổm ở một bên, đưa lưng về phía cô, cũng không biết đang mân mê cái gì.
Tần Kinh Trập vốn còn tưởng rằng chuyện vừa mới xảy ra đều là ảo ảnh trước khi cô chết, nhưng hiện tại rõ ràng không phải.
Đau đớn trên đầu cũng không phải giả.
Chẳng lẽ cô thật sự đã trở lại năm 1973, lúc mười bảy tuổi?
Cô giơ tay muốn sờ đầu mình, lại phát hiện trong tay mình đang nắm một đồng tiền cổ rỉ sét.
“Chị!”
Không đợi cô nhìn kỹ, chỉ thấy tiểu Mãn nhanh chóng chạy tới ôm lấy cô, "Em còn tưởng rằng chị đã chết, em rất sợ hãi!"
Cô bé khóc đến mức mặt mũi toàn là nước mắt.
Tần Kinh Trập đưa tay vỗ nhẹ lưng cô bé, dịu dàng an ủi.
Hôm nay em gái vẫn còn, phần tâm can thiếu hụt kia giống như đã được lấp đầy.
"Là em đưa chị vào đây sao?”
Đây là gian nhà tranh rách nát ở trên núi, đã sớm không có người ở, rách rưới không chịu nổi. Chỗ cô té xỉu còn cách nơi này một khoảng, thật không thể tưởng tượng một đứa trẻ mới năm tuổi sao có thể kéo cô vào đây.
Tiểu Mãn ngoan ngoãn lắc đầu, thút thít vài tiếng rồi mới nói: "Anh Tân Dương ôm chị vào đây.”
Nghe được cái tên Kỷ Tân Dương này, sắc mặt Tần Kinh Trập hơi khựng lại, ngực có chỗ đau lên.
“Người đâu rồi?” Giọng nói của cô mang theo một tia run rẩy, còn có một tia bức thiết.
Tần Tiểu Mãn nhẹ giọng nói: "Anh ấy nói đi tìm thức ăn cho chúng ta, bảo chúng ta ở đây đừng đi đâu.”
Dừng một chút, lại rụt rè nhìn Tần Kinh Trập, "Chị, sao chị lại khóc?”
Nói xong, liền đưa tay lau nước mắt cho Tần Kinh Trập.
Lúc này, Tần Kinh Trập mới phát hiện, mặt mình đã đầy nước mắt.
Cô dặn dò Tần Tiểu Mãn một tiếng rồi đứng dậy chạy ra ngoài.
Còn chưa ra khỏi cửa, đã đụng phải một thiếu niên tuấn tú.
Mặt mày thanh nhuận nhu hòa, trong ánh mắt là một mảnh lạnh nhạt, mái tóc trên trán phiêu đãng giữa hai hàng lông mày, trời chiều chiếu vào trên người hắn, mạ cho hắn một tầng viền vàng chói mắt, ngay cả sợi tóc cũng ánh lên.
Vẫn là bộ dáng trong trí nhớ, thiếu niên trong trí nhớ của cô.
Cùng thanh niên bị đánh đến cả người đầy máu kia dần dần chồng lên nhau.
“Kỷ Tân Dương!”
Tần Kinh Trập nghẹn ngào xông lên, ôm chặt lấy thiếu niên.
Lực độ to lớn, đụng phải thiếu niên gầy gò lùi lại hai bước.
Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Kỷ Tân Dương lập tức bốc cháy, một đôi tay cũng không biết nên đặt đi đâu.
Chỉ có thể luống cuống an ủi cô.
Tần Kinh Trập không biết đã khóc bao lâu, chỉ cảm giác như muốn đem tất cả khổ sở phát tiết ra ngoài, cho đến khi khóc không nổi, lúc này mới thút thít rời khỏi lòng Kỷ Tân Dương.
Kỷ Tân Dương nhìn bộ dạng chật vật không chịu nổi của cô, muốn giơ tay sờ sờ đầu cô, nhưng tay giơ lên lại thả xuống.
“Mang cho hai người chút đồ ăn.” Kỷ Tân Dương nhẹ giọng nói: “Buổi tối tôi sẽ quay về hỏi thăm một chút, xem có thể để hai người đến nhà chú không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro