[Thập Niên 70] Tiểu Nông Nữ Phất Nhanh Nhờ Không Gian Thông Hiện Đại
Chương 49
Tinh Tinh Túy Tửu
2024-08-04 23:58:04
Thấy Tần Kinh Trập đã chạy ra ngoài, trong lòng bà ta hoảng hốt, cũng vội vàng đuổi theo, miệng không quên chửi rủa Tần Kinh Trập.
Tần Kinh Trập cầm một dụng cụ nông nghiệp ném vào người Lâm Quế Hoa.
Lâm Quế Hoa mắng chửi om sòm.
Tần Kinh Trập cũng không dây dưa với bà ta, lại chạy ra ngoài cửa.
Vừa chạy đến cửa, cô đã đụng phải một người.
Chưa kịp ngẩng đầu lên, cô đã nghe thấy giọng nói hơi vui mừng của Kỷ Tân Dương: "Kinh Trập, em đến tìm anh à?"
Ngay sau đó, có một đôi tay đỡ cô.
Tần Kinh Trập ngẩng đầu nhìn, đầu tiên nhìn thấy chú của Kỷ Tân Dương, Kỷ Hưng Quý.
"Kinh Trập, cháu không sao chứ?" Kỷ Hưng Quý lên tiếng hỏi.
Tần Kinh Trập lắc đầu, nhìn sang Kỷ Tân Dương bên cạnh. Không đợi anh hỏi, cô đã đưa tờ giấy báo trúng tuyển trong tay cho anh, giọng nói lạnh lùng: "Giấy báo trúng tuyển của anh."
Đồng tử Kỷ Tân Dương co lại, không tin nhìn cô mà đưa tay ra đón lấy.
Chưa kịp để anh lộ ra vẻ vui mừng, Tần Kinh Trập lại nói thêm một câu: "Nhưng mà đã bị thím của anh đốt rồi."
Kỷ Tân Dương cũng chú ý đến tờ giấy báo trúng tuyển trong tay bị cháy một góc lớn.
Anh cau mày, ngẩng đầu nhìn Tần Kinh Trập.
Kỷ Hưng Quý cũng lộ ra vẻ hoảng loạn nhìn về phía Kỷ Tân Dương.
Ánh mắt Kỷ Hưng Quý dừng lại trên người Tần Kinh Trập, lên tiếng hỏi: "Không thể nào? Có phải có hiểu lầm gì không?"
Lâm Quế Hoa tuy rằng đôi khi có chút vô lý nhưng trong chuyện này, bà ta không nên hồ đồ như vậy.
Tần Kinh Trập ngẩng đầu nhìn ông ta.
Chưa kịp để cô mở miệng đã nghe thấy tiếng mắng chửi của Lâm Quế Hoa từ bên trong truyền ra: "Con tiện nhân nhỏ, đợi tao bắt được mày, xem tao..."
Lời còn chưa dứt đã nhìn thấy Kỷ Hưng Quý và Kỷ Tân Dương đứng ngoài cửa.
Biểu cảm trên mặt của hai người đều không mấy đẹp, đặc biệt là Kỷ Tân Dương.
Chỉ thấy sắc mặt anh tái xanh, đôi mắt đỏ ngầu, trong mắt chứa đầy sự tức giận, đôi tay dưới ống tay áo nắm chặt thành nắm đấm kêu răng rắc.
Ước chừng nếu người trước mặt không phải là trưởng bối của anh, anh đã có thể đấm một phát.
Tất cả mọi người có mặt đều chưa từng thấy anh tức giận như vậy, đặc biệt là Lâm Quế Hoa. Trong lòng bà ta hoảng hốt, vô thức trốn sau lưng Kỷ Hưng Quý.
Kỷ Hưng Quý tuy rằng có chút tức giận hành vi của Lâm Quế Hoa nhưng vẫn lên tiếng hòa giải: "Tân Dương, thím con không phải là người không biết nặng nhẹ như vậy. Hẳn là có hiểu lầm gì đó!"
Kỷ Tân Dương thấy ông ta còn đang biện hộ cho Lâm Quế Hoa, chỉ thấy trong lòng vô cùng thất vọng.
Trước đây bất kể họ làm chuyện gì anh đều có thể tha thứ nhưng chuyện này, anh thực sự không có cách nào tha thứ!
Nếu hôm nay Kinh Trập không phát hiện ra, liệu anh có phải sẽ vuột mất cánh cửa đại học chỉ còn một bước chân nữa hay không?
Kỷ Hưng Quý không để ý đến vẻ mặt của Kỷ Tân Dương, chỉ quay đầu nhìn về phía Lâm Quế Hoa, quát lớn: "Bà có phải bị vấn đề về não không! Chuyện như vậy mà bà cũng làm được?"
Tần Kinh Trập cầm một dụng cụ nông nghiệp ném vào người Lâm Quế Hoa.
Lâm Quế Hoa mắng chửi om sòm.
Tần Kinh Trập cũng không dây dưa với bà ta, lại chạy ra ngoài cửa.
Vừa chạy đến cửa, cô đã đụng phải một người.
Chưa kịp ngẩng đầu lên, cô đã nghe thấy giọng nói hơi vui mừng của Kỷ Tân Dương: "Kinh Trập, em đến tìm anh à?"
Ngay sau đó, có một đôi tay đỡ cô.
Tần Kinh Trập ngẩng đầu nhìn, đầu tiên nhìn thấy chú của Kỷ Tân Dương, Kỷ Hưng Quý.
"Kinh Trập, cháu không sao chứ?" Kỷ Hưng Quý lên tiếng hỏi.
Tần Kinh Trập lắc đầu, nhìn sang Kỷ Tân Dương bên cạnh. Không đợi anh hỏi, cô đã đưa tờ giấy báo trúng tuyển trong tay cho anh, giọng nói lạnh lùng: "Giấy báo trúng tuyển của anh."
Đồng tử Kỷ Tân Dương co lại, không tin nhìn cô mà đưa tay ra đón lấy.
Chưa kịp để anh lộ ra vẻ vui mừng, Tần Kinh Trập lại nói thêm một câu: "Nhưng mà đã bị thím của anh đốt rồi."
Kỷ Tân Dương cũng chú ý đến tờ giấy báo trúng tuyển trong tay bị cháy một góc lớn.
Anh cau mày, ngẩng đầu nhìn Tần Kinh Trập.
Kỷ Hưng Quý cũng lộ ra vẻ hoảng loạn nhìn về phía Kỷ Tân Dương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Kỷ Hưng Quý dừng lại trên người Tần Kinh Trập, lên tiếng hỏi: "Không thể nào? Có phải có hiểu lầm gì không?"
Lâm Quế Hoa tuy rằng đôi khi có chút vô lý nhưng trong chuyện này, bà ta không nên hồ đồ như vậy.
Tần Kinh Trập ngẩng đầu nhìn ông ta.
Chưa kịp để cô mở miệng đã nghe thấy tiếng mắng chửi của Lâm Quế Hoa từ bên trong truyền ra: "Con tiện nhân nhỏ, đợi tao bắt được mày, xem tao..."
Lời còn chưa dứt đã nhìn thấy Kỷ Hưng Quý và Kỷ Tân Dương đứng ngoài cửa.
Biểu cảm trên mặt của hai người đều không mấy đẹp, đặc biệt là Kỷ Tân Dương.
Chỉ thấy sắc mặt anh tái xanh, đôi mắt đỏ ngầu, trong mắt chứa đầy sự tức giận, đôi tay dưới ống tay áo nắm chặt thành nắm đấm kêu răng rắc.
Ước chừng nếu người trước mặt không phải là trưởng bối của anh, anh đã có thể đấm một phát.
Tất cả mọi người có mặt đều chưa từng thấy anh tức giận như vậy, đặc biệt là Lâm Quế Hoa. Trong lòng bà ta hoảng hốt, vô thức trốn sau lưng Kỷ Hưng Quý.
Kỷ Hưng Quý tuy rằng có chút tức giận hành vi của Lâm Quế Hoa nhưng vẫn lên tiếng hòa giải: "Tân Dương, thím con không phải là người không biết nặng nhẹ như vậy. Hẳn là có hiểu lầm gì đó!"
Kỷ Tân Dương thấy ông ta còn đang biện hộ cho Lâm Quế Hoa, chỉ thấy trong lòng vô cùng thất vọng.
Trước đây bất kể họ làm chuyện gì anh đều có thể tha thứ nhưng chuyện này, anh thực sự không có cách nào tha thứ!
Nếu hôm nay Kinh Trập không phát hiện ra, liệu anh có phải sẽ vuột mất cánh cửa đại học chỉ còn một bước chân nữa hay không?
Kỷ Hưng Quý không để ý đến vẻ mặt của Kỷ Tân Dương, chỉ quay đầu nhìn về phía Lâm Quế Hoa, quát lớn: "Bà có phải bị vấn đề về não không! Chuyện như vậy mà bà cũng làm được?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro