Năm 1975(3)
Thư Thư Thư
2024-09-23 21:58:56
Tô Hoa Vinh vươn tay đẩy cánh cổng bằng cỏ lau ra, bước vào nhà rồi đi phơi quần áo.
Bà lấy quần áo đã giặt sạch trong chậu ra, vắt khô lại lần nữa, khẽ giũ cho rơi bớt nước xuống, rồi mở ra vắt trên hai sợi dây mảnh khảnh kéo ngang sân.
Sau khi phơi quần áo xong, bà cất thau giặt quần áo, lấy khăn khô lau tay rồi quay người đi vào nhà chính.
Trong lòng bà vẫn luôn lo lắng cho con bé thứ tư nhà mình, bà muốn vào xem con đã hạ sốt chưa.
Buổi trưa Tứ Nha bắt đầu phát sốt, vì nhà nghèo nên không có điều kiện để mỗi lần bị bệnh là được uống thuốc tiêm thuốc. Vậy nên, khi trong nhà có người bị bệnh cũng đều là tự mình gắng gượng chịu đựng, cố gắng vượt qua.
Trước khi ra khỏi nhà, Tô Hoa Vinh đã nấu nước nóng cho cô.
Bà nhìn cô uống hết một chén nước ấm lớn mới bảo cô lên giường nằm, bọc chăn lại cho toát mồ hôi. Bà nghĩ để cô ngủ một giấc, mồ hôi toát ra thì sẽ không sao nữa.
“Tô Từ, con cảm thấy thế nào rồi?”
Tô Hoa Vinh vừa hỏi vừa mở cửa bước vào, xoay người rẽ trái, nhấc tấm rèm màu xám tro lên, khẽ cúi người đi vào căn phòng phía tây kia. Trong phòng không có lấy cái giường đàng hoàng nào, chỉ có cái giường lớn được ghép lại từ mấy khúc gỗ và ván gỗ, phía trên là cái chăn màu tối thô ráp.
Tô Hoa Vinh đi đến bên giường, vừa định hỏi lại thì thấy Tứ Nha bọc chăn mở to mắt, dáng nằm thẳng tắp, đôi mắt lật ngược một khoảng trắng, hai bên má bị sốt đến đỏ bừng, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như đã tắt thở rồi vậy.
Tô Hoa Vinh bị dọa toát mồ hôi, vội vàng đặt tay lên trán cô.
Cái trán nóng bừng như than củi, bà vội vàng kéo Tứ Nha dậy, vừa kéo vừa hoảng loạn kêu lên: “Tô Từ, Tô Từ, con làm sao vậy?”
Tứ Nha vẫn trợn tròn mắt, không hề đáp lại bà.
Tô Hoa Vinh sốt ruột gọi vài tiếng, xoay người định cõng cô lên lưng. Nhưng còn chưa kéo cô lên lưng thì bà bỗng nhận ra, với vóc dáng hiện tại của Tứ Nha, cho dù bà có cõng nổi cô thì cũng không thể cõng đến trạm y tế trong đại đội được.
Bà không thể hoảng loạn đến không có suy nghĩ, vội vàng đặt con bé nằm lại trên giường.
Tiện tay kéo chăn lên, sau đó bà vội vàng chạy ra khỏi sân, xoay người chạy đến nhà họ Kim ở phía tây kế bên. Tô Hoa Vinh sốt ruột chảy mồ hôi đầy đầu chạy vào sân, vội gọi Tương Vân Hà.
Tương Vân Hà còn đang nói chuyện với Ngô Xảo Diễm, hai người đang cười nói vui vẻ thì nghe tiếng kêu dồn dập của Tô Hoa Vinh.
Tương Vân Hà không nghe ra giọng điệu sốt ruột của Tô Hoa Vinh, chỉ cười nói: “Chị Tô đó hả? Em ở trong nhà đây, chị vào nhà đi.”
Ngô Xảo Diễm thì đã nghe thấy giọng của Tô Hoa Vinh có chút không thích hợp, nhưng cô ta không nói ra, chỉ có ánh mắt cất giấu mong chờ đi đến nhà chính, nhìn liếc qua cánh cửa.
Cô ta vừa vặn nhìn thấy gương mặt hoảng loạn lo lắng của Tô Hoa Vinh. Bà lo lắng đến mức thở không ra hơi, vội nói với Tương Vân Hà: “Cô cho tôi mượn xe đẩy nhà cô một lúc, Tứ Nha nhà tôi bị sốt đến hôn mê bất tỉnh, tôi phải mau chóng đưa nó đến trạm y tế.”
Nghe vậy, Tương Vân Hà cũng lo lắng, vội vàng buông kim chỉ trong tay rồi đứng lên: “Nó bị sao vậy?”
Tô Hoa Vinh thấy bà đi ra ngoài, thở phì phò giải thích: “Trưa hôm nay đột nhiên nó phát sốt, tôi sờ thử trán nó thấy vẫn ổn, nên cho nó uống nước ấm rồi quấn chăn cho toát mồ hôi. Ai ngờ……”
Tương Vân Hà hiểu ra, cũng không hỏi thêm gì nữa, vội vàng kéo xe đẩy nhà mình, đi theo Tô Hoa Vinh sang nhà bên kia.
Còn nha đầu Ngô Xảo Diễm kia, bà tạm thời không có tâm tư để ý đến.
Đương nhiên Ngô Xảo Diễm sẽ không qua nhà bên kia giúp đỡ. Tuy nhà cô ta và nhà họ Diệp là hàng xóm, nhưng bọn họ cũng là kẻ thù gia truyền của nhau. Từ lúc cô ta bắt đầu có ký ức đến nay, nhà cô và nhà họ Diệp không hề qua lại với nhau, quan hệ của hai nhà lúc nào cũng như nước với lửa vậy.
Hai nhà vốn đã có quan hệ không tốt, thù hận còn rất sâu, bản thân cô ta cũng rất ghét Tứ Nha nhà họ Diệp.
Cô ta chỉ ngóng trông Diệp Từ sẽ nhắm mắt xuôi tay đi về Tây Thiên, nên sao cô ta có thể giả vờ giả vịt đi qua giúp đỡ được.
Ngô Xảo Diệp đi theo Tô Hoa Vinh và Tương Vân Hà, lúc đi ra khỏi sân nhà họ Kim, cô ta khẽ nhướng chân mày, nụ cười kia cũng được giấu đi.
Bởi vì trong lòng cô ta biết rất rõ, thời gian kéo dài như vậy, nhất định đã hết cách cứu chữa cho Tứ Nha nhà họ Diệp rồi.
Bà lấy quần áo đã giặt sạch trong chậu ra, vắt khô lại lần nữa, khẽ giũ cho rơi bớt nước xuống, rồi mở ra vắt trên hai sợi dây mảnh khảnh kéo ngang sân.
Sau khi phơi quần áo xong, bà cất thau giặt quần áo, lấy khăn khô lau tay rồi quay người đi vào nhà chính.
Trong lòng bà vẫn luôn lo lắng cho con bé thứ tư nhà mình, bà muốn vào xem con đã hạ sốt chưa.
Buổi trưa Tứ Nha bắt đầu phát sốt, vì nhà nghèo nên không có điều kiện để mỗi lần bị bệnh là được uống thuốc tiêm thuốc. Vậy nên, khi trong nhà có người bị bệnh cũng đều là tự mình gắng gượng chịu đựng, cố gắng vượt qua.
Trước khi ra khỏi nhà, Tô Hoa Vinh đã nấu nước nóng cho cô.
Bà nhìn cô uống hết một chén nước ấm lớn mới bảo cô lên giường nằm, bọc chăn lại cho toát mồ hôi. Bà nghĩ để cô ngủ một giấc, mồ hôi toát ra thì sẽ không sao nữa.
“Tô Từ, con cảm thấy thế nào rồi?”
Tô Hoa Vinh vừa hỏi vừa mở cửa bước vào, xoay người rẽ trái, nhấc tấm rèm màu xám tro lên, khẽ cúi người đi vào căn phòng phía tây kia. Trong phòng không có lấy cái giường đàng hoàng nào, chỉ có cái giường lớn được ghép lại từ mấy khúc gỗ và ván gỗ, phía trên là cái chăn màu tối thô ráp.
Tô Hoa Vinh đi đến bên giường, vừa định hỏi lại thì thấy Tứ Nha bọc chăn mở to mắt, dáng nằm thẳng tắp, đôi mắt lật ngược một khoảng trắng, hai bên má bị sốt đến đỏ bừng, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như đã tắt thở rồi vậy.
Tô Hoa Vinh bị dọa toát mồ hôi, vội vàng đặt tay lên trán cô.
Cái trán nóng bừng như than củi, bà vội vàng kéo Tứ Nha dậy, vừa kéo vừa hoảng loạn kêu lên: “Tô Từ, Tô Từ, con làm sao vậy?”
Tứ Nha vẫn trợn tròn mắt, không hề đáp lại bà.
Tô Hoa Vinh sốt ruột gọi vài tiếng, xoay người định cõng cô lên lưng. Nhưng còn chưa kéo cô lên lưng thì bà bỗng nhận ra, với vóc dáng hiện tại của Tứ Nha, cho dù bà có cõng nổi cô thì cũng không thể cõng đến trạm y tế trong đại đội được.
Bà không thể hoảng loạn đến không có suy nghĩ, vội vàng đặt con bé nằm lại trên giường.
Tiện tay kéo chăn lên, sau đó bà vội vàng chạy ra khỏi sân, xoay người chạy đến nhà họ Kim ở phía tây kế bên. Tô Hoa Vinh sốt ruột chảy mồ hôi đầy đầu chạy vào sân, vội gọi Tương Vân Hà.
Tương Vân Hà còn đang nói chuyện với Ngô Xảo Diễm, hai người đang cười nói vui vẻ thì nghe tiếng kêu dồn dập của Tô Hoa Vinh.
Tương Vân Hà không nghe ra giọng điệu sốt ruột của Tô Hoa Vinh, chỉ cười nói: “Chị Tô đó hả? Em ở trong nhà đây, chị vào nhà đi.”
Ngô Xảo Diễm thì đã nghe thấy giọng của Tô Hoa Vinh có chút không thích hợp, nhưng cô ta không nói ra, chỉ có ánh mắt cất giấu mong chờ đi đến nhà chính, nhìn liếc qua cánh cửa.
Cô ta vừa vặn nhìn thấy gương mặt hoảng loạn lo lắng của Tô Hoa Vinh. Bà lo lắng đến mức thở không ra hơi, vội nói với Tương Vân Hà: “Cô cho tôi mượn xe đẩy nhà cô một lúc, Tứ Nha nhà tôi bị sốt đến hôn mê bất tỉnh, tôi phải mau chóng đưa nó đến trạm y tế.”
Nghe vậy, Tương Vân Hà cũng lo lắng, vội vàng buông kim chỉ trong tay rồi đứng lên: “Nó bị sao vậy?”
Tô Hoa Vinh thấy bà đi ra ngoài, thở phì phò giải thích: “Trưa hôm nay đột nhiên nó phát sốt, tôi sờ thử trán nó thấy vẫn ổn, nên cho nó uống nước ấm rồi quấn chăn cho toát mồ hôi. Ai ngờ……”
Tương Vân Hà hiểu ra, cũng không hỏi thêm gì nữa, vội vàng kéo xe đẩy nhà mình, đi theo Tô Hoa Vinh sang nhà bên kia.
Còn nha đầu Ngô Xảo Diễm kia, bà tạm thời không có tâm tư để ý đến.
Đương nhiên Ngô Xảo Diễm sẽ không qua nhà bên kia giúp đỡ. Tuy nhà cô ta và nhà họ Diệp là hàng xóm, nhưng bọn họ cũng là kẻ thù gia truyền của nhau. Từ lúc cô ta bắt đầu có ký ức đến nay, nhà cô và nhà họ Diệp không hề qua lại với nhau, quan hệ của hai nhà lúc nào cũng như nước với lửa vậy.
Hai nhà vốn đã có quan hệ không tốt, thù hận còn rất sâu, bản thân cô ta cũng rất ghét Tứ Nha nhà họ Diệp.
Cô ta chỉ ngóng trông Diệp Từ sẽ nhắm mắt xuôi tay đi về Tây Thiên, nên sao cô ta có thể giả vờ giả vịt đi qua giúp đỡ được.
Ngô Xảo Diệp đi theo Tô Hoa Vinh và Tương Vân Hà, lúc đi ra khỏi sân nhà họ Kim, cô ta khẽ nhướng chân mày, nụ cười kia cũng được giấu đi.
Bởi vì trong lòng cô ta biết rất rõ, thời gian kéo dài như vậy, nhất định đã hết cách cứu chữa cho Tứ Nha nhà họ Diệp rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro