Thập Niên 70: Tiểu Phú Bà

Phiếu Thịt 2

Thư Thư Thư

2024-09-23 21:58:56

Cô giáo An trong lúc nhất thời bình tĩnh không được, bảo Ngô Xảo Diễm đưa tay ra lại liên tục đánh vào lòng bàn tay cô ta, vừa đánh vừa nói: "Cô hầu như xưa nay không đánh học sinh, em thật sự là làm cô thất vọng, hôm nay phải để cho em biết làm sai thì phải gánh chịu hậu quả!"

Lòng bàn tay bị đánh đau đến nỗi như bị nứt ra.

 

Ngô Xảo Diễm gắt gao cắn môi, nước mắt từng viên lớn rơi xuống, vậy mà từ đầu đến cuối đều chịu đánh.

Cô giáo An cơ hồ đánh đến lúc hết sức lực mới dừng lại.

Sau đó cô ấy thở mạnh, nhìn Ngô Xảo Diễm, nói với cô ta: "Đây là cô dạy dỗ em, chuyện này nếu để cho  lãnh đạo đại đội biết thì không có kết cục tốt như vậy đâu. Bài học hôm nay em cũng đừng ngồi học, phạt em đứng! Hơn nữa phải quét dọn nhà vệ sinh một tháng."

Ngô Xảo Diễm khóc đến thở không nổi.

Cô ta cũng không dám phản kháng, nói cũng không nói ra được, liền khóc đến mí mắt đỏ bừng, nhẹ nhàng nâng bàn tay bị đánh đến đỏ như con tôm, rụt eo trở về trong phòng học đứng sau bảng đen.

Tô Từ không đi cùng cô ta.

Cô giáo An tức giận uống nửa chén nước mới miễn cưỡng dịu bớt một chút.

Khi hơi thở đã dịu lại, cô ấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Tuần trước mới bị phạt, mới mấy ngày trôi qua lại làm ra chuyện như vậy. Một đứa trẻ gây chuyện lớn như vậy, lòng đố kị nhiều như thế nào hả? Ý đồ xấu sao mà nhiều như vậy?"

Việc này không biết nên nói như thế nào, Tô Từ lựa chọn trầm mặc.

Cô giáo An hoà hoãn một hồi, nhìn Tô Từ, do dự một chút lại nói: "Tô Từ, chuyện này cô không có thiên vị Ngô Xảo Diễm, quả thật chính là con bé sai, mà lại sai vô lý, cũng may là không tạo nên ảnh hưởng gì. Cô nghĩ, chúng ta tự mình xử lý nội bộ là được rồi, đừng để hiệu trưởng Chu cũng như lãnh đạo đại đội biết, em thấy có được không?" 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tô Từ đương nhiên hiểu, việc này nếu như làm lớn ra rồi cố tình thêm vào chút ẩn ý thì tính chất có thể trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Tại sân khấu lớn như hội chào đón thanh niên trí thức mà phá hoại chính là làm tổn hại lợi ích nhân dân, là địch với nhân dân, vấn đề tư tưởng cũng có thể khuếch đại đến mức cực kỳ nghiêm trọng khiến cho công xã phê phán, đại đội làm kiểm điểm đều là việc vô cùng có khả năng.

Tô Từ cũng biết, cô An cũng là bảo vệ trẻ nhỏ.

Phạm sai lầm nên đánh, nên phạt, nên giáo dục nhưng sẽ không tự tay hủy đi cuộc đời của học sinh mình. 

Dù nói thế nào, các cô thực sự vẫn còn nhỏ, cũng mới lớp năm mà thôi.

Đứa trẻ nhỏ như vậy bị ghen ghét làm cho tâm trí mê muội mới phạm phải sai lầm như vậy, đây là muốn cho cô ta cơ hội sửa chữa chứ không thể chỉ một lần liền đem gậy đánh chết được.

Bọn họ làm giáo viên không phải là đang giáo dục trẻ nhỏ sao?

Giáo dục cho tới bây giờ đều không phải áp đặt, mà là một chuyện lâu dài và cũng không hề dễ dàng.

Tô Từ có thể hiểu được cách nghĩ của cô giáo An, cũng không muốn làm cô ấy khó xử, đồng thời cảm thấy trừng phạt như vậy cũng đủ rồi.

Vì thế cô khẽ mím môi, gật gật đầu, nhìn cô giáo An đáp một tiếng: "Vâng."

"Con quyết định vậy thì tốt."

********

Ngô Xảo Diễm lại đứng sau bảng đen trong phòng học hết một buổi sáng.

Lần này cô ta không có ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tô Từ, cả một buổi sáng đều là cúi đầu còn nước mắt thì như hạt châu thỉnh thoảng rơi xuống chạm vào lòng bàn tay.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bàn tay kia của cô ta bị cô giáo An đánh sưng lên rồi.

Cả lòng bàn tay sưng cao lên một lớp, ngón tay nhẹ nhàng động một cái thì toàn thân đều đau như bị kim châm, phảng phất giống như bị người khác châm cứu vậy.

Cô ta thật là hối hận đến mức ruột gan đều xanh mét.

Đầu óc nhất thời xúc động làm ra chuyện này, kết quả dẫn đến phải nhận hình phạt như vậy.

Một đêm trước xém chút bị Tô Từ bóp chết, về nhà gặp ác mộng cả đêm, còn bị cha cô ta tát cho hai cái đau đớn.

Cả ngày hôm qua không rời khỏi cửa, mặt cũng không còn đau nữa, kết quả hôm nay vừa tới trường học không lâu liền bị đánh sưng lòng bàn tay, không chỉ phạt đứng còn phải quét dọn nhà vệ sinh một tháng. Đúng là như bị xui xẻo tám đời,khổ không kể hết! 

Cô ta đứng ở phía sau tấm bảng đen trước thì hít mũi, sau thì ở trong lòng khuyên bảo chính mình —— Cách Diệp Tứ Nha xa một chút, sau này không dám chọc vào cô nữa.

********

Tô Từ không chú ý nhiều tới Ngô Xảo Diễm, cũng không đem cô ta đặt vào mắt.

Chỉ cần cô ta còn dám giở trò xấu, tự mình đào cho mình cái hố thật to, cô sớm muộn cũng đưa cô ta đến đường chết.

Buổi sáng học xong, mọi người trong lúc tiếng chuông tan học đeo cặp sách vọt ra cổng chính trường học.

Tô Từ cùng Lý Thu Linh rời trường học, cách xa đám người, Lý Thu Linh mới nhịn không được hỏi: "Có phải là Ngô Xảo Diễm đổi bản phát biểu của cậu không?"

Tô Từ bước chân bước rất chậm, "Là cậu ta."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Tiểu Phú Bà

Số ký tự: 0