Sốt Cao Đốt Tín...
Thư Thư Thư
2024-09-23 21:58:56
Ngô Xảo Diễm cũng nghĩ như vậy, cô ta còn khẳng định Tứ Nha kia sẽ không sống nổi!
Vì thế câu nói này làm cô ta cảm thấy như có vô số ruồi bọ bay quanh đầu, trong đầu đều là tiếng ong ong ong….
Cô ta có chút hoang mang xoay người đi ra ngoài, nhợt nhạt nói với Tương Vân Hà: "Thím cứ làm việc đi ạ. Con cũng phải về nhà rồi."
Tương Vân Hà thấy cô ta đi ra ngoài thì vội nói: "Ừ, khi nào con rảnh thì nhớ ghé chơi."
Ngô Xảo Diễm đi ra khỏi nhà họ Kim, trong đầu vẫn còn vang vọng tiếng ong ong.
Lúc đi ngang qua nhà họ Diệp, cô ta hơi nghiêng đầu nhổ một ngụm nước miếng về phía sân nhà họ Diệp.
Kết quá lúc nghiêng đầu phun nước miếng, cô ta không chú ý vướng phải mấy cây cỏ lau, không kịp phản ứng nên "Rầm" một tiếng ngã nhào xuống mặt đất như chó gặm bùn.
Mà lúc cô ta mím môi kêu rên, ánh mắt đã xuất hiện hơi nước thì một đôi giày vải đầy mảnh vá xuất hiện trong tầm mắt cô ta.
Cảm giác mất mặt vượt qua cả cơn đau, cô ta chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn theo ống quần màu xám tro lên đến áo ngắn tay có miếng vá bên viền áo, sao đó là gương mặt của người kia……
Hai người bốn mắt nhìn nhau….
Tô Từ: “???”
Cái lễ này thật là lớn.
Ngô Xảo Diễm: "......."
Con mẹ nó!
************
Họ là kẻ thù trời sinh, cho dù không có ký ức thì cô chỉ cần hít một hơi là có thể ngửi ra.
Sau khi dung hợp tất cả ký ức của nguyên chủ, nên đương nhiên Tô Từ sẽ không có thái độ tốt với Ngô Xảo Diễm. Cô từ trên cao nhìn xuống cô ta, cười nói: "Bình thân."
Ngô Xảo Diễm: “……”
Móa! Ông nội mày!
Cô ta biết Tô Từ là đang trêu đùa mình, nên cô ta không thèm quan tâm đau nhức trên bàn tay, trên đầu gối và trên cằm, cô ta vội vàng bò dậy, phủi bùn đất dính trên người khi té ngã.
Hai ngày trước vừa có một trận mưa to, bùn đất có chút ẩm ướt, quần áo bị bẩn có phủi cũng không sạch.
Phủi không sạch, Ngô Xảo Diễm cũng không phủi nữa. Cô ta bò dậy, hung dữ trừng mắt nhìn Tô Từ, nghiến răng nói: "Sao mày không bị sốt chết luôn đi!"
Nói xong, cô ta không chờ Tô Từ cãi lại đã xoa lòng bàn tay và cái chân đau, sau đó khập khiễng vòng qua Tô Từ rời đi.
Tô Từ vẫn đứng yên tại chỗ, chợt cảm thấy lòng bàn tay có chút ngứa.
Cô cúi đầu xòe bàn tay ra thì thấy một dòng chữ màu vàng nhạt: Giúp tôi báo thù.
Tô Từ dừng mắt, bỗng bật cười quay đầu lại nói với Ngô Xảo Diễm: "Chưa làm cô tức chết thì sao tôi có thể chết được?"
Dù là biểu cảm hay giọng điệu đều tràn đầy khinh thường và trêu đùa.
Ngô Xảo Diễm nghe vậy thì dừng bước, cũng quay đầu lại.
Lúc cô ta nhìn vào ánh mắt của Tô Từ, Tô Từ vẫn đang mỉm cười, nhưng ánh mắt lại chợt lóe lên tia lạnh lùng, làm cô ta không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, muốn nói mà nói không nên lời.
Tô Từ cũng không cho cô ta có cơ hội đáp lại, cô thu nụ cười, dáng vẻ thư thả xoay người đi vào nhà.
Ngô Xảo Diễm đứng yên tại chỗ, không hề chuyển động, giọng nói bị nghẹn vô cùng khó chịu.
Hơn nửa ngày sau cô ta mới có phản ứng, cảm nhận cơn đau trên người, không nhịn được mà hít vào một hơi, sau đó hùng hổ đi về nhà.
Về đến nhà, cô ta thay quần ra thì thấy vết xước trên đầu gối.
Nghĩ lại cảnh vừa rồi cô ta té ngã xuống dưới chân Tô Từ, còn bị Tô Từ mỉa mai như vậy. Càng nghĩ cô ta càng tức giận, càng nghĩ cô ta càng thấy tủi thân, lại thêm cơn đau trên người, cuối cùng cô ta thế nhưng thút thít bật khóc.
Cô ta vừa khóc vừa buồn tủi nói: "Diệp Tô Từ, mày chờ đó……"
Đời trước để mày đắc ý nghịch tập, đời này tuyệt đối không có chuyện đó đâu!
Nhưng mà cô ta tủi thân thì tủi thân, nhưng vẫn phát hiện có điều không đúng.
Suốt một đời Diệp Tô Từ luôn có tính cách nhút nhát mềm mại, đặc biệt là ở độ tuổi này cô rất ít nói chuyện, ngày nào cũng im lặng không hé răng, chỉ thích khóc. Người khác hơi nặng lời một chút là cô ta sẽ thút thít bậc khóc.
Mà Diệp Tô Từ vừa rồi không hề nhút nhát như trong ký ức của cô ta.
Cô không chỉ không nhát gan sợ phiền toái, mà còn cười đùa trêu chọc cô ta. Còn nữa, ánh mắt của Tô Từ lúc đó chợt lóe lên tia lạnh lùng, làm cô ta không thể nói ra lời.
Chẳng lẽ……
Tứ Nha nhà họ Diệp cũng trọng sinh?
Nghĩ đến đây, Ngô Xảo Diễm chợt rùng mình.
Nhưng cô ta nghĩ, mặc kệ Tứ Nha có trọng sinh hay không thì cô ta không thể thua cô suốt hai đời được!
Nếu không thể làm Tô Từ đi đời nhà ma, vậy cô ta sẽ đoạt khí vận của cô.
Chỉ cần cô ta có thể đoạt được người đàn ông thay đổi vận mệnh của cô trong kiếp trước, vậy đời này người nghịch tập sẽ là cô ta, Ngô Xảo Diễm!
Vì thế câu nói này làm cô ta cảm thấy như có vô số ruồi bọ bay quanh đầu, trong đầu đều là tiếng ong ong ong….
Cô ta có chút hoang mang xoay người đi ra ngoài, nhợt nhạt nói với Tương Vân Hà: "Thím cứ làm việc đi ạ. Con cũng phải về nhà rồi."
Tương Vân Hà thấy cô ta đi ra ngoài thì vội nói: "Ừ, khi nào con rảnh thì nhớ ghé chơi."
Ngô Xảo Diễm đi ra khỏi nhà họ Kim, trong đầu vẫn còn vang vọng tiếng ong ong.
Lúc đi ngang qua nhà họ Diệp, cô ta hơi nghiêng đầu nhổ một ngụm nước miếng về phía sân nhà họ Diệp.
Kết quá lúc nghiêng đầu phun nước miếng, cô ta không chú ý vướng phải mấy cây cỏ lau, không kịp phản ứng nên "Rầm" một tiếng ngã nhào xuống mặt đất như chó gặm bùn.
Mà lúc cô ta mím môi kêu rên, ánh mắt đã xuất hiện hơi nước thì một đôi giày vải đầy mảnh vá xuất hiện trong tầm mắt cô ta.
Cảm giác mất mặt vượt qua cả cơn đau, cô ta chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn theo ống quần màu xám tro lên đến áo ngắn tay có miếng vá bên viền áo, sao đó là gương mặt của người kia……
Hai người bốn mắt nhìn nhau….
Tô Từ: “???”
Cái lễ này thật là lớn.
Ngô Xảo Diễm: "......."
Con mẹ nó!
************
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Họ là kẻ thù trời sinh, cho dù không có ký ức thì cô chỉ cần hít một hơi là có thể ngửi ra.
Sau khi dung hợp tất cả ký ức của nguyên chủ, nên đương nhiên Tô Từ sẽ không có thái độ tốt với Ngô Xảo Diễm. Cô từ trên cao nhìn xuống cô ta, cười nói: "Bình thân."
Ngô Xảo Diễm: “……”
Móa! Ông nội mày!
Cô ta biết Tô Từ là đang trêu đùa mình, nên cô ta không thèm quan tâm đau nhức trên bàn tay, trên đầu gối và trên cằm, cô ta vội vàng bò dậy, phủi bùn đất dính trên người khi té ngã.
Hai ngày trước vừa có một trận mưa to, bùn đất có chút ẩm ướt, quần áo bị bẩn có phủi cũng không sạch.
Phủi không sạch, Ngô Xảo Diễm cũng không phủi nữa. Cô ta bò dậy, hung dữ trừng mắt nhìn Tô Từ, nghiến răng nói: "Sao mày không bị sốt chết luôn đi!"
Nói xong, cô ta không chờ Tô Từ cãi lại đã xoa lòng bàn tay và cái chân đau, sau đó khập khiễng vòng qua Tô Từ rời đi.
Tô Từ vẫn đứng yên tại chỗ, chợt cảm thấy lòng bàn tay có chút ngứa.
Cô cúi đầu xòe bàn tay ra thì thấy một dòng chữ màu vàng nhạt: Giúp tôi báo thù.
Tô Từ dừng mắt, bỗng bật cười quay đầu lại nói với Ngô Xảo Diễm: "Chưa làm cô tức chết thì sao tôi có thể chết được?"
Dù là biểu cảm hay giọng điệu đều tràn đầy khinh thường và trêu đùa.
Ngô Xảo Diễm nghe vậy thì dừng bước, cũng quay đầu lại.
Lúc cô ta nhìn vào ánh mắt của Tô Từ, Tô Từ vẫn đang mỉm cười, nhưng ánh mắt lại chợt lóe lên tia lạnh lùng, làm cô ta không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, muốn nói mà nói không nên lời.
Tô Từ cũng không cho cô ta có cơ hội đáp lại, cô thu nụ cười, dáng vẻ thư thả xoay người đi vào nhà.
Ngô Xảo Diễm đứng yên tại chỗ, không hề chuyển động, giọng nói bị nghẹn vô cùng khó chịu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nửa ngày sau cô ta mới có phản ứng, cảm nhận cơn đau trên người, không nhịn được mà hít vào một hơi, sau đó hùng hổ đi về nhà.
Về đến nhà, cô ta thay quần ra thì thấy vết xước trên đầu gối.
Nghĩ lại cảnh vừa rồi cô ta té ngã xuống dưới chân Tô Từ, còn bị Tô Từ mỉa mai như vậy. Càng nghĩ cô ta càng tức giận, càng nghĩ cô ta càng thấy tủi thân, lại thêm cơn đau trên người, cuối cùng cô ta thế nhưng thút thít bật khóc.
Cô ta vừa khóc vừa buồn tủi nói: "Diệp Tô Từ, mày chờ đó……"
Đời trước để mày đắc ý nghịch tập, đời này tuyệt đối không có chuyện đó đâu!
Nhưng mà cô ta tủi thân thì tủi thân, nhưng vẫn phát hiện có điều không đúng.
Suốt một đời Diệp Tô Từ luôn có tính cách nhút nhát mềm mại, đặc biệt là ở độ tuổi này cô rất ít nói chuyện, ngày nào cũng im lặng không hé răng, chỉ thích khóc. Người khác hơi nặng lời một chút là cô ta sẽ thút thít bậc khóc.
Mà Diệp Tô Từ vừa rồi không hề nhút nhát như trong ký ức của cô ta.
Cô không chỉ không nhát gan sợ phiền toái, mà còn cười đùa trêu chọc cô ta. Còn nữa, ánh mắt của Tô Từ lúc đó chợt lóe lên tia lạnh lùng, làm cô ta không thể nói ra lời.
Chẳng lẽ……
Tứ Nha nhà họ Diệp cũng trọng sinh?
Nghĩ đến đây, Ngô Xảo Diễm chợt rùng mình.
Nhưng cô ta nghĩ, mặc kệ Tứ Nha có trọng sinh hay không thì cô ta không thể thua cô suốt hai đời được!
Nếu không thể làm Tô Từ đi đời nhà ma, vậy cô ta sẽ đoạt khí vận của cô.
Chỉ cần cô ta có thể đoạt được người đàn ông thay đổi vận mệnh của cô trong kiếp trước, vậy đời này người nghịch tập sẽ là cô ta, Ngô Xảo Diễm!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro