Không lạ gì (4)
Thư Thư Thư
2024-08-06 12:21:43
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nguyễn Khê dừng bước lại, nhanh chóng cất đèn pin vào túi, thuận thế nhìn mọi người đang ngồi trong phòng, dùng mấy giây nhanh chóng thích ứng với ngôi nhà này, còn có những người thân này.
Nguyễn Gia già trẻ tám miệng ăn, tất cả đều nhìn Nguyễn Khê, chỉ thấy trán cô trầy da, quần áo cũng bị rách.
Nguyễn Chí Cao hỏi: "Cháu lại làm gì?"
Nguyễn Khê nhìn mình, "Vô tình rơi xuống thung lũng."
Nguyễn Chí Cao tâm tư cũng không quản nhiều, thấy cô không sao, giơ đũa lên, "Ăn cơm!"
Nguyễn Khê nhẹ nhàng bình giọng, đặt túi xách trên người qua một bên, đi đến chỗ chậu nước rửa mặt mở nước rửa tay, chân. Quần áo tạm thời vẫn chưa thay, cô rửa mặt xong sửa sang tóc lại một chút, đi đến bếp múc một chén cơm, đến góc bàn ngồi xuống, cầm đũa lên ăn cơm.
Ăn cơm với củ su hào muối, cũng không khó ăn như tưởng tượng, ngược lại là rất hợp.
Nguyễn Khê không nói lời nào, mới vừa ăn hai đũa cô, em gái họ của nguyên thân ngồi bên cạnh dùng cánh tay khều cô hai cái, cười nói với cô: "Chị Thu Văn lại gửi quần áo cho chúng ta, là những món đồ vải rất tốt, là cả một bọc lớn."
Nghe nói như vậy, Nguyễn Khê động tác ăn cơm dừng một chút.
Thu Văn là Diệp Thu Văn, chính là nữ chính của tiểu thuyết, cũng chính là người ở quân khu được cha mẹ nguyên thân nuôi dưỡng mà lớn lên. Cô ấy dĩ nhiên biết sự tồn tại của Nguyễn Khê, cho nên thỉnh thoảng sẽ gửi một ít quần áo cũ đến.
Nhai hai cái, Nguyễn Khê nhàn nhạt đáp một tiếng: "A."
Em gái họ Nguyễn Khiết nhìn cô nghi ngờ, "Chị không thích sao?"
Trước kia mỗi lần Diệp Thu Văn gửi quần áo tới, cô đều rất vui nha, muốn cùng em gái thử quần áo cả nửa ngày.
Nguyễn Khê gắp một miếng su hào, "Không lạ gì."
Nhìn Nguyễn Khê nói như vậy, thím Hai của nguyên thân Tôn Tiểu Tuệ cười nói: "Nếu con không lạ gì, thì cũng cho Tiểu Khiết của chúng ta mặc chung với."
Nguyễn Khê nhìn về phía người thím Hai này, còn chưa mở miệng nói chuyện, liền nghe bà nội Lưu Hạnh Hoa ngồi bên cạnh không khách khí nói: "Lời này cũng chỉ có thể để con nói ra, quần áo là gửi cho Tiểu Khê, cũng cho Tiểu Khiết mặc chung? Một ngày nó mặc mấy bộ?"
Tôn Tiểu Tuệ bị nghẹn, chỉ cười trừ, cúi đầu ăn không nói nữa.
Lưu Hạnh Hoa cắt lời Tôn Tiểu Tuệ như thế, Nguyễn Khê tự nhiên cũng không lên tiếng nữa. Dựa vào trí nhớ của nguyên thân, cô biết, người thím Hai này có một chút thuận lợi liền muốn chiếm tiện nghi của người khác, mối quan hệ với bà nội cô cũng không tốt, nhất là gần đây càng căng thẳng.
Nhưng với địa vị của Lưu Hạnh Hoa ở chỗ này, có quát mắng Tôn Tiểu Tuệ, Tôn Tiểu Tuệ cũng không dám lên tiếng.
Nguyễn Khê yên lặng ăn cơm, trong hoàn cảnh mới như thế này cũng không nói nhiều, bỗng nghe được em họ Nguyễn Dược Hoa lên tiếng: "Bà nội, gần đây sao nhà chúng ta đều ăn dưa muối, một ngày ba buổi ăn dưa muối, con cũng sắp mặn chát."
Lưu Hạnh Hoa ăn dưa muối nói: "Sao mỗi ngày đều có thể ăn thịt, mỏ đồng trên núi cũng không phải của nhà con."
Còn nguyên nhân của việc một ngày ba bữa đều ăn dưa muối, Nguyễn Khê cũng là biết. Bởi vì chú năm của nguyên thân, Nguyễn Trường Sinh để mau chóng cưới vợ, Lưu Hạnh Hoa cách đây không lâu bắt đầu nhịn ăn nhịn xài, chuẩn bị cho khi Nguyễn Trường Sinh khi cưới vợ, dùng làm lễ vật đám hỏi.
Em họ nhỏ tuổi Nguyễn Dược Hoa không biết gì, nhưng những người khác hẳn đều hiểu.
Đối với chuyện này, Tôn Tiểu Tuệ trong lòng cũng có ý kiến, hơn nữa đã để trong lòng một khoảng thời gian.
Trong lòng cô hừ lạnh, nhưng trên mặt cũng không lộ vẻ gì.
Sau bữa cơm chiều, đi vào phòng chuẩn bị ngủ, cô liền không nhịn được, nói với chồng là Nguyễn Trường Quý, than phiền: "Là Tiểu Khê tự mình nói không lạ gì, em nói một câu cho Tiểu Khiết mặc thì sao chứ? Con bé không lạ gì, còn Tiểu Khiết của chúng ta thì rất ít."
"Em bình thường chỉ nghe là được."
Nguyễn Trường Quý ở trên núi đào một ngày rất mệt mỏi, qua loa lấy lệ nói một câu, nằm xuống liền bắt đầu ngủ.
Tôn Tiểu Tuệ không còn gì nói, nhìn Nguyễn Trường Quý như vậy, trong lòng càng lúc càng bực mình.
Vốn là cô còn muốn nói gần đây nhà ăn cơm càng ngày càng kém, còn có chuyện tách ra, cũng chỉ có thể đè nén xuống.
***
Nguyễn Khê dừng bước lại, nhanh chóng cất đèn pin vào túi, thuận thế nhìn mọi người đang ngồi trong phòng, dùng mấy giây nhanh chóng thích ứng với ngôi nhà này, còn có những người thân này.
Nguyễn Gia già trẻ tám miệng ăn, tất cả đều nhìn Nguyễn Khê, chỉ thấy trán cô trầy da, quần áo cũng bị rách.
Nguyễn Chí Cao hỏi: "Cháu lại làm gì?"
Nguyễn Khê nhìn mình, "Vô tình rơi xuống thung lũng."
Nguyễn Chí Cao tâm tư cũng không quản nhiều, thấy cô không sao, giơ đũa lên, "Ăn cơm!"
Nguyễn Khê nhẹ nhàng bình giọng, đặt túi xách trên người qua một bên, đi đến chỗ chậu nước rửa mặt mở nước rửa tay, chân. Quần áo tạm thời vẫn chưa thay, cô rửa mặt xong sửa sang tóc lại một chút, đi đến bếp múc một chén cơm, đến góc bàn ngồi xuống, cầm đũa lên ăn cơm.
Ăn cơm với củ su hào muối, cũng không khó ăn như tưởng tượng, ngược lại là rất hợp.
Nguyễn Khê không nói lời nào, mới vừa ăn hai đũa cô, em gái họ của nguyên thân ngồi bên cạnh dùng cánh tay khều cô hai cái, cười nói với cô: "Chị Thu Văn lại gửi quần áo cho chúng ta, là những món đồ vải rất tốt, là cả một bọc lớn."
Nghe nói như vậy, Nguyễn Khê động tác ăn cơm dừng một chút.
Thu Văn là Diệp Thu Văn, chính là nữ chính của tiểu thuyết, cũng chính là người ở quân khu được cha mẹ nguyên thân nuôi dưỡng mà lớn lên. Cô ấy dĩ nhiên biết sự tồn tại của Nguyễn Khê, cho nên thỉnh thoảng sẽ gửi một ít quần áo cũ đến.
Nhai hai cái, Nguyễn Khê nhàn nhạt đáp một tiếng: "A."
Em gái họ Nguyễn Khiết nhìn cô nghi ngờ, "Chị không thích sao?"
Trước kia mỗi lần Diệp Thu Văn gửi quần áo tới, cô đều rất vui nha, muốn cùng em gái thử quần áo cả nửa ngày.
Nguyễn Khê gắp một miếng su hào, "Không lạ gì."
Nhìn Nguyễn Khê nói như vậy, thím Hai của nguyên thân Tôn Tiểu Tuệ cười nói: "Nếu con không lạ gì, thì cũng cho Tiểu Khiết của chúng ta mặc chung với."
Nguyễn Khê nhìn về phía người thím Hai này, còn chưa mở miệng nói chuyện, liền nghe bà nội Lưu Hạnh Hoa ngồi bên cạnh không khách khí nói: "Lời này cũng chỉ có thể để con nói ra, quần áo là gửi cho Tiểu Khê, cũng cho Tiểu Khiết mặc chung? Một ngày nó mặc mấy bộ?"
Tôn Tiểu Tuệ bị nghẹn, chỉ cười trừ, cúi đầu ăn không nói nữa.
Lưu Hạnh Hoa cắt lời Tôn Tiểu Tuệ như thế, Nguyễn Khê tự nhiên cũng không lên tiếng nữa. Dựa vào trí nhớ của nguyên thân, cô biết, người thím Hai này có một chút thuận lợi liền muốn chiếm tiện nghi của người khác, mối quan hệ với bà nội cô cũng không tốt, nhất là gần đây càng căng thẳng.
Nhưng với địa vị của Lưu Hạnh Hoa ở chỗ này, có quát mắng Tôn Tiểu Tuệ, Tôn Tiểu Tuệ cũng không dám lên tiếng.
Nguyễn Khê yên lặng ăn cơm, trong hoàn cảnh mới như thế này cũng không nói nhiều, bỗng nghe được em họ Nguyễn Dược Hoa lên tiếng: "Bà nội, gần đây sao nhà chúng ta đều ăn dưa muối, một ngày ba buổi ăn dưa muối, con cũng sắp mặn chát."
Lưu Hạnh Hoa ăn dưa muối nói: "Sao mỗi ngày đều có thể ăn thịt, mỏ đồng trên núi cũng không phải của nhà con."
Còn nguyên nhân của việc một ngày ba bữa đều ăn dưa muối, Nguyễn Khê cũng là biết. Bởi vì chú năm của nguyên thân, Nguyễn Trường Sinh để mau chóng cưới vợ, Lưu Hạnh Hoa cách đây không lâu bắt đầu nhịn ăn nhịn xài, chuẩn bị cho khi Nguyễn Trường Sinh khi cưới vợ, dùng làm lễ vật đám hỏi.
Em họ nhỏ tuổi Nguyễn Dược Hoa không biết gì, nhưng những người khác hẳn đều hiểu.
Đối với chuyện này, Tôn Tiểu Tuệ trong lòng cũng có ý kiến, hơn nữa đã để trong lòng một khoảng thời gian.
Trong lòng cô hừ lạnh, nhưng trên mặt cũng không lộ vẻ gì.
Sau bữa cơm chiều, đi vào phòng chuẩn bị ngủ, cô liền không nhịn được, nói với chồng là Nguyễn Trường Quý, than phiền: "Là Tiểu Khê tự mình nói không lạ gì, em nói một câu cho Tiểu Khiết mặc thì sao chứ? Con bé không lạ gì, còn Tiểu Khiết của chúng ta thì rất ít."
"Em bình thường chỉ nghe là được."
Nguyễn Trường Quý ở trên núi đào một ngày rất mệt mỏi, qua loa lấy lệ nói một câu, nằm xuống liền bắt đầu ngủ.
Tôn Tiểu Tuệ không còn gì nói, nhìn Nguyễn Trường Quý như vậy, trong lòng càng lúc càng bực mình.
Vốn là cô còn muốn nói gần đây nhà ăn cơm càng ngày càng kém, còn có chuyện tách ra, cũng chỉ có thể đè nén xuống.
***
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro