Nho Chua (3)
Thư Thư Thư
2024-08-06 12:21:43
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nguyễn Khê mỉm cười không vạch trần ông ấy, gắp một miếng ớt xanh da hổ vào bát mình.
Cô có thể ăn cay, chút vị cay của ớt xanh này hoàn toàn không đáng kể.
Ông thợ may lại cắn một miếng ớt xanh da hổ, ánh mắt sáng rỡ lên vì được ăn đồ ngon. Ông ấy không ngờ cô nhóc Nguyễn Khê này không chỉ học nghề nhanh mà nấu ăn cũng ngon như vậy.
Bình thường ông may quần áo cho người ta, đều được mời đến nhà tiếp đãi nên đã nếm qua không ít đồ ăn của người ta, cuối năm còn có thể được ăn thịt lợn. Nhưng món xào nào cũng không ngon được như Nguyễn Khê làm.
Sau khi ăn một miếng mướp xào trứng và một miếng ớt xanh da hổ, đôi mắt của ông thợ may sáng lên. Cũng không làm giá trước mặt Nguyễn Khê nữa, trực tiếp cầm đũa ăn như hổ đói.
Nguyễn Khê không tranh giành với ông ấy mà cầm đũa ăn từ từ, khóe miệng nhếch lên nụ cười thỏa mãn.
Sau khi ăn cơm xong, tâm trạng của ông thợ may rất tốt, lúc nằm dưới giàn nho còn ngâm nga hát.
Nguyễn Khê vừa nghe ông ấy ngâm nga vừa rửa bát đũa, sau đó nằm sấp trên máy may nghỉ ngơi một lúc.
Buổi chiều cô lại học được một ít thứ mới cùng với ông thợ may. Nhưng ông thợ may bỗng có ý kiến, nói là dạy như vậy quá nhanh, còn nói cái gì mà dạy học trò làm chết đói thầy, cuối cùng không chịu dạy cô thêm nữa.
Nguyễn Khê suy nghĩ một lát, nhìn ông ấy hỏi: "Thầy không muốn con học thành nghề sớm, giữ con lại để nấu cơm cho thầy ăn chứ gì?”
Ông thợ may bị chọc trúng tâm tư, mặt già căng lên, thổi râu tức giận nói: "Thầy giống loại người tám đời chưa được ăn à? Nói hôm nay không dạy là không dạy, nếu con không muốn nấu cơm thì trưa mai về nhà mà ăn.”
Nguyễn Khê nhìn ông ấy cười: "Vậy hôm nay con về trước, ngày mai lại nấu cơm cho thầy nhé.”
Ông thợ may vuốt râu hừ một tiếng: "Có tới hay không cũng được.”
Nguyễn Khê cảm thấy mình như đang dỗ trẻ con vậy: "Thầy yên tâm! Chắc chắn con sẽ đến!”
Nói xong, cô đi lấy cặp sách rồi đeo lên người, nhưng lúc chuẩn bị đi, lão thợ may chợt gọi cô lại. Cô khó hiểu quay đầu lại thì thấy lão thợ may đi hái một chùm nho dưới giàn nho.
Ông ấy cầm nho đi tới, đưa đến trước mặt Nguyễn Khê, nói: "Người già không ăn được, chua đến buốt răng, cầm đi.”
Nguyễn Khê có hơi sững sờ vì được cưng chiều: "Cho... Cho con ạ?”
Ông thợ may trực tiếp ném nho vào tay cô rồi quay đi.
Quá ngầu luôn!
Nguyễn Khê nhìn chùm nho trong tay, lại nhìn ông thợ may, giọng nói trong trẻo kêu lên: "Cảm ơn thầy!”
Đi trên con đường núi về nhà, Nguyễn Khê lấy ra một quả nho từ trong cặp xách, lột vỏ rồi bỏ vào miệng. Cô cứ tưởng quả nho này sẽ chua đến buốt răng, nhưng không ngờ trong miệng lại rất ngọt, không hề chua chút nào.
Cô mở to hai mắt, lại nếm thử thêm một quả, vẫn là vị ngọt!
Nguyễn Khê vui mừng hồi tưởng lại vị ngọt trong miệng —— Người thầy này, có thể sống chung được!
Trong lòng cô vừa vui vẻ vừa ngọt ngào, nhưng không tiếp tục ăn nữa. Cô định mang chùm nho về nhà để ăn cùng với Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Trường Sinh và Nguyễn Khiết, mọi người cùng nhau nếm thử hương vị ngọt ngào này.
Nhưng cô còn chưa về tới nhà, đã nhìn thấy Lăng Hào đang vừa đọc sách vừa chăn lợn trên sườn núi.
Cách Lăng Hào không xa là mấy đứa nhóc Cao Hải Dương. Hôm nay bọn chúng không đánh Lăng Hào, nhưng mỗi người đều cầm một nắm đá trong tay rồi ném vào người Lăng Hào, mở miệng trêu đùa cậu: "Đồ ngốc nói một câu xem nào!”
Lăng Hào chỉ chuyên chú đọc sách của mình, giống như không nghe thấy gì hết.
Nguyễn Khê Bình nín thở, chỉ vào nhóm người Cao Hải Dương quát to: "Làm gì đấy? Muốn chết phải không?”
Nhìn thấy Nguyễn Khê, nhóm người Cao Hải Dương không dám nói nhiều nữa, nhanh chân xoay người bỏ chạy.
Nguyễn Khê nhìn ra được, chắc là Nguyễn Trường Sinh đã cảnh cáo bọn chúng.
Đuổi nhóm người Cao Hải Dương đi, Nguyễn Khê bước tới trước mặt Lăng Hào.
Lăng Hào cầm sách đứng lên từ tảng đá, nói với cô: "Cảm ơn.”
Nguyễn Khê mỉm cười không vạch trần ông ấy, gắp một miếng ớt xanh da hổ vào bát mình.
Cô có thể ăn cay, chút vị cay của ớt xanh này hoàn toàn không đáng kể.
Ông thợ may lại cắn một miếng ớt xanh da hổ, ánh mắt sáng rỡ lên vì được ăn đồ ngon. Ông ấy không ngờ cô nhóc Nguyễn Khê này không chỉ học nghề nhanh mà nấu ăn cũng ngon như vậy.
Bình thường ông may quần áo cho người ta, đều được mời đến nhà tiếp đãi nên đã nếm qua không ít đồ ăn của người ta, cuối năm còn có thể được ăn thịt lợn. Nhưng món xào nào cũng không ngon được như Nguyễn Khê làm.
Sau khi ăn một miếng mướp xào trứng và một miếng ớt xanh da hổ, đôi mắt của ông thợ may sáng lên. Cũng không làm giá trước mặt Nguyễn Khê nữa, trực tiếp cầm đũa ăn như hổ đói.
Nguyễn Khê không tranh giành với ông ấy mà cầm đũa ăn từ từ, khóe miệng nhếch lên nụ cười thỏa mãn.
Sau khi ăn cơm xong, tâm trạng của ông thợ may rất tốt, lúc nằm dưới giàn nho còn ngâm nga hát.
Nguyễn Khê vừa nghe ông ấy ngâm nga vừa rửa bát đũa, sau đó nằm sấp trên máy may nghỉ ngơi một lúc.
Buổi chiều cô lại học được một ít thứ mới cùng với ông thợ may. Nhưng ông thợ may bỗng có ý kiến, nói là dạy như vậy quá nhanh, còn nói cái gì mà dạy học trò làm chết đói thầy, cuối cùng không chịu dạy cô thêm nữa.
Nguyễn Khê suy nghĩ một lát, nhìn ông ấy hỏi: "Thầy không muốn con học thành nghề sớm, giữ con lại để nấu cơm cho thầy ăn chứ gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông thợ may bị chọc trúng tâm tư, mặt già căng lên, thổi râu tức giận nói: "Thầy giống loại người tám đời chưa được ăn à? Nói hôm nay không dạy là không dạy, nếu con không muốn nấu cơm thì trưa mai về nhà mà ăn.”
Nguyễn Khê nhìn ông ấy cười: "Vậy hôm nay con về trước, ngày mai lại nấu cơm cho thầy nhé.”
Ông thợ may vuốt râu hừ một tiếng: "Có tới hay không cũng được.”
Nguyễn Khê cảm thấy mình như đang dỗ trẻ con vậy: "Thầy yên tâm! Chắc chắn con sẽ đến!”
Nói xong, cô đi lấy cặp sách rồi đeo lên người, nhưng lúc chuẩn bị đi, lão thợ may chợt gọi cô lại. Cô khó hiểu quay đầu lại thì thấy lão thợ may đi hái một chùm nho dưới giàn nho.
Ông ấy cầm nho đi tới, đưa đến trước mặt Nguyễn Khê, nói: "Người già không ăn được, chua đến buốt răng, cầm đi.”
Nguyễn Khê có hơi sững sờ vì được cưng chiều: "Cho... Cho con ạ?”
Ông thợ may trực tiếp ném nho vào tay cô rồi quay đi.
Quá ngầu luôn!
Nguyễn Khê nhìn chùm nho trong tay, lại nhìn ông thợ may, giọng nói trong trẻo kêu lên: "Cảm ơn thầy!”
Đi trên con đường núi về nhà, Nguyễn Khê lấy ra một quả nho từ trong cặp xách, lột vỏ rồi bỏ vào miệng. Cô cứ tưởng quả nho này sẽ chua đến buốt răng, nhưng không ngờ trong miệng lại rất ngọt, không hề chua chút nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô mở to hai mắt, lại nếm thử thêm một quả, vẫn là vị ngọt!
Nguyễn Khê vui mừng hồi tưởng lại vị ngọt trong miệng —— Người thầy này, có thể sống chung được!
Trong lòng cô vừa vui vẻ vừa ngọt ngào, nhưng không tiếp tục ăn nữa. Cô định mang chùm nho về nhà để ăn cùng với Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Trường Sinh và Nguyễn Khiết, mọi người cùng nhau nếm thử hương vị ngọt ngào này.
Nhưng cô còn chưa về tới nhà, đã nhìn thấy Lăng Hào đang vừa đọc sách vừa chăn lợn trên sườn núi.
Cách Lăng Hào không xa là mấy đứa nhóc Cao Hải Dương. Hôm nay bọn chúng không đánh Lăng Hào, nhưng mỗi người đều cầm một nắm đá trong tay rồi ném vào người Lăng Hào, mở miệng trêu đùa cậu: "Đồ ngốc nói một câu xem nào!”
Lăng Hào chỉ chuyên chú đọc sách của mình, giống như không nghe thấy gì hết.
Nguyễn Khê Bình nín thở, chỉ vào nhóm người Cao Hải Dương quát to: "Làm gì đấy? Muốn chết phải không?”
Nhìn thấy Nguyễn Khê, nhóm người Cao Hải Dương không dám nói nhiều nữa, nhanh chân xoay người bỏ chạy.
Nguyễn Khê nhìn ra được, chắc là Nguyễn Trường Sinh đã cảnh cáo bọn chúng.
Đuổi nhóm người Cao Hải Dương đi, Nguyễn Khê bước tới trước mặt Lăng Hào.
Lăng Hào cầm sách đứng lên từ tảng đá, nói với cô: "Cảm ơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro