Thập Niên 70: Tiểu Thư Nhà Giàu Xuyên Thành Nữ Phụ Xui Xẻo
Chương 10
Hàm Tâm
2024-10-02 23:36:28
Chương 10
Có một điều mà nãy giờ chị ấy vẫn không nói ra, lúc chị ấy đi lấy nước nóng cho Kiều Trân Trân rửa mặt ở trong ký túc xá, vì phích nước nóng của mọi người để dưới gầm bàn nên chị ấy vô tình đụng phải phích nước nóng của Kiều Ngọc Lan – bên trong còn chứa đầy nước nóng nữa chứ.
Chỉ là lúc đó Kiều Ngọc Lan không chủ động nói muốn lấy cho Kiều Trân Trân dùng, cho nên chị ấy cũng không nhiều chuyện mà chỉ coi như là mình không biết chuyện này. Rốt cuộc thì có thể người ta chỉ là quên mất thôi, chị ấy không muốn nghĩ về người khác theo chiều hướng tiêu cực như vậy.
Nhưng bây giờ, nghe Kiều Ngọc Lan nhắc đến Kiều Trân Trân, mặc dù chỉ nói mấy câu về chuyện nhà, nhưng khi nghĩ kỹ lại, có vẻ như Kiều Ngọc Lan đang cố ý hạ thập Kiều Trân Trân về mọi mặt.
Trong lòng Tống Quế Hoa cảm thấy có chút kỳ lạ, sau ngày hôm nay, chị ấy phát hiện hai chị em này hình như là không giống với hình tượng trong ấn tượng của chị ấy cho lắm.
Kiều Trân Trân có vẻ như là không đến nỗi tệ, mà Kiều Ngọc Lan cũng không tốt bụng như bề ngoài.
Tống Quế Hoa nghĩ không ra, thế nên chỉ tập trung vào việc nấu nướng thôi. Chị ấy vốn là người tay chân lanh lẹ, chẳng bao lâu mà đã nấu xong hai bát mì trứng nóng hôi hổi rồi.
Khi chị ấy mang mì trở lại ký túc xá, Kiều Trân Trân đã bôi thuốc xong, mà Đinh Tiểu Hà cũng đã quay về nằm lại trên giường đất rồi.
Tống Quế Hoa vốn tiết kiệm, thế nên nấu hai bát mì, một nhiều, một ít.
Chị ấy trực tiếp đặt bát lớn hơn trước mặt Kiều Trân Trân, bên trên có hai quả trứng chiên vàng ruộm.
Kiều Trân Trân thực ra cũng không thèm ăn lắm, cô vừa mới ăn mấy miếng bánh đào, liền gắp nửa bát mì vào bát của Tống Quế Hoa, hào phóng đưa cho chị một quả trứng chiên nữa.
Tống Quế Hoa được ưu ái mà hết hồn, đương nhiên không chịu nhận.
Khi hai người nhường nhau qua lại, mấy người còn chưa ngủ trên giường đất ngửi thấy mùi trứng thơm bay tới, miệng đã sớm thèm đến chảy nước miếng, chỉ muốn đứng dậy hét lên: Các người không muốn ăn thì để tôi!
Tống Quế Hoa cuối cùng cũng không thể lay chuyển được Kiều Trân Trân, sau khi ăn hết một bát mì lớn, chị ấy vẫn cảm thấy chưa đã thèm, ngay cả nước canh cũng húp sạch sành sanh.
Điều kiện nhà chị ấy rất khó khăn nên hàng năm, mỗi khi đại đại phát trợ cấp, chị ấy đều gửi toàn bộ về cho nhà mình. Cuộc sống khó khăn túng thiếu, ngay cả trong dịp Tết Nguyên Đán mà cũng luyến tiếc, không dám ăn món gì ngon cả.
Hai người ăn xong mì, ngồi trong phòng thêm một lúc thì Kiều Ngọc Lan mới quay lại.
Kiều Ngọc Lan đun ba nồi nước nóng cho Kiều Trân Trân rồi bưng vào nhà tắm. Nếu đã làm thì chị ta sẽ cố gắng làm hết sức, để người khác không bới móc ra được sai lầm gì mới thôi.
Đáng tiếc là chị ta quay lại quá muộn, những người khác đều đã đi ngủ, chỉ có Kiều Kiều Trân Trân và Tống Quế Hoa là còn đang nói chuyện thôi.
Chị ta chỉ sợ người khác không biết mình đã làm những gì, cho nên vừa vào cửa đã hắng giọng, lớn tiếng nói: “Trân Trân, chị đã đun ba nồi nước nóng cho em rồi đó! Chân em không tiện nên chị cũng đã đưa nước vào nhà tắm giúp em rồi, em cứ trực tiếp vào tắm là được.”
Kiều Trân Trân quay đầu lại, mỉm cười: "Cảm ơn chị họ. Tôi chắc chắn sẽ viết thư cẩn thận tỉ mỉ mà kể cho trong nhà về sự chăm sóc chu đáo của chị đối với tôi."
Mặc dù rõ ràng đó là những lời cảm ơn nhưng nghe như thể là định gửi thư về để cáo trạng vậy…
Kiều Ngọc Lan xoa xoa cổ tay đau nhức của mình, trong lòng có chút tủi thân.
Chị ta còn chưa kịp nói gì thì Tống Quế Hoa ở bên cạnh đã vội vàng muốn đưa Kiều Trân Trân vào nhà tắm để tắm rửa.
Tống Quế Hoa vừa được ăn quá nhiều đồ ngon như vậy của Kiều Trân Trân, thế nên chị cũng muốn cố gắng chăm lo chu đáo mọi mặt cho cô. Chị ấy cũng đã chuẩn bị sẵn quần áo để thay cho Kiều Trân Trân ròi, chỉ cần lúc đi thì cầm theo là được.
Có một điều mà nãy giờ chị ấy vẫn không nói ra, lúc chị ấy đi lấy nước nóng cho Kiều Trân Trân rửa mặt ở trong ký túc xá, vì phích nước nóng của mọi người để dưới gầm bàn nên chị ấy vô tình đụng phải phích nước nóng của Kiều Ngọc Lan – bên trong còn chứa đầy nước nóng nữa chứ.
Chỉ là lúc đó Kiều Ngọc Lan không chủ động nói muốn lấy cho Kiều Trân Trân dùng, cho nên chị ấy cũng không nhiều chuyện mà chỉ coi như là mình không biết chuyện này. Rốt cuộc thì có thể người ta chỉ là quên mất thôi, chị ấy không muốn nghĩ về người khác theo chiều hướng tiêu cực như vậy.
Nhưng bây giờ, nghe Kiều Ngọc Lan nhắc đến Kiều Trân Trân, mặc dù chỉ nói mấy câu về chuyện nhà, nhưng khi nghĩ kỹ lại, có vẻ như Kiều Ngọc Lan đang cố ý hạ thập Kiều Trân Trân về mọi mặt.
Trong lòng Tống Quế Hoa cảm thấy có chút kỳ lạ, sau ngày hôm nay, chị ấy phát hiện hai chị em này hình như là không giống với hình tượng trong ấn tượng của chị ấy cho lắm.
Kiều Trân Trân có vẻ như là không đến nỗi tệ, mà Kiều Ngọc Lan cũng không tốt bụng như bề ngoài.
Tống Quế Hoa nghĩ không ra, thế nên chỉ tập trung vào việc nấu nướng thôi. Chị ấy vốn là người tay chân lanh lẹ, chẳng bao lâu mà đã nấu xong hai bát mì trứng nóng hôi hổi rồi.
Khi chị ấy mang mì trở lại ký túc xá, Kiều Trân Trân đã bôi thuốc xong, mà Đinh Tiểu Hà cũng đã quay về nằm lại trên giường đất rồi.
Tống Quế Hoa vốn tiết kiệm, thế nên nấu hai bát mì, một nhiều, một ít.
Chị ấy trực tiếp đặt bát lớn hơn trước mặt Kiều Trân Trân, bên trên có hai quả trứng chiên vàng ruộm.
Kiều Trân Trân thực ra cũng không thèm ăn lắm, cô vừa mới ăn mấy miếng bánh đào, liền gắp nửa bát mì vào bát của Tống Quế Hoa, hào phóng đưa cho chị một quả trứng chiên nữa.
Tống Quế Hoa được ưu ái mà hết hồn, đương nhiên không chịu nhận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi hai người nhường nhau qua lại, mấy người còn chưa ngủ trên giường đất ngửi thấy mùi trứng thơm bay tới, miệng đã sớm thèm đến chảy nước miếng, chỉ muốn đứng dậy hét lên: Các người không muốn ăn thì để tôi!
Tống Quế Hoa cuối cùng cũng không thể lay chuyển được Kiều Trân Trân, sau khi ăn hết một bát mì lớn, chị ấy vẫn cảm thấy chưa đã thèm, ngay cả nước canh cũng húp sạch sành sanh.
Điều kiện nhà chị ấy rất khó khăn nên hàng năm, mỗi khi đại đại phát trợ cấp, chị ấy đều gửi toàn bộ về cho nhà mình. Cuộc sống khó khăn túng thiếu, ngay cả trong dịp Tết Nguyên Đán mà cũng luyến tiếc, không dám ăn món gì ngon cả.
Hai người ăn xong mì, ngồi trong phòng thêm một lúc thì Kiều Ngọc Lan mới quay lại.
Kiều Ngọc Lan đun ba nồi nước nóng cho Kiều Trân Trân rồi bưng vào nhà tắm. Nếu đã làm thì chị ta sẽ cố gắng làm hết sức, để người khác không bới móc ra được sai lầm gì mới thôi.
Đáng tiếc là chị ta quay lại quá muộn, những người khác đều đã đi ngủ, chỉ có Kiều Kiều Trân Trân và Tống Quế Hoa là còn đang nói chuyện thôi.
Chị ta chỉ sợ người khác không biết mình đã làm những gì, cho nên vừa vào cửa đã hắng giọng, lớn tiếng nói: “Trân Trân, chị đã đun ba nồi nước nóng cho em rồi đó! Chân em không tiện nên chị cũng đã đưa nước vào nhà tắm giúp em rồi, em cứ trực tiếp vào tắm là được.”
Kiều Trân Trân quay đầu lại, mỉm cười: "Cảm ơn chị họ. Tôi chắc chắn sẽ viết thư cẩn thận tỉ mỉ mà kể cho trong nhà về sự chăm sóc chu đáo của chị đối với tôi."
Mặc dù rõ ràng đó là những lời cảm ơn nhưng nghe như thể là định gửi thư về để cáo trạng vậy…
Kiều Ngọc Lan xoa xoa cổ tay đau nhức của mình, trong lòng có chút tủi thân.
Chị ta còn chưa kịp nói gì thì Tống Quế Hoa ở bên cạnh đã vội vàng muốn đưa Kiều Trân Trân vào nhà tắm để tắm rửa.
Tống Quế Hoa vừa được ăn quá nhiều đồ ngon như vậy của Kiều Trân Trân, thế nên chị cũng muốn cố gắng chăm lo chu đáo mọi mặt cho cô. Chị ấy cũng đã chuẩn bị sẵn quần áo để thay cho Kiều Trân Trân ròi, chỉ cần lúc đi thì cầm theo là được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro