Thập Niên 70: Tiểu Thư Nhà Giàu Xuyên Thành Nữ Phụ Xui Xẻo
Chương 18
Hàm Tâm
2024-10-02 23:36:28
Kiều Trân Trân đưa tờ giấy kiểm tra hồi sáng ra, vô cùng khí phách mà nói: “Hai ngày nay vết thương ở chân tôi quả thật cũng đã khá hơn, tôi đã có thể xuống giường đi lại được rồi, nhưng vẫn chưa thể đi nhiều, cũng không thể dùng lực. Suốt chuyến này, đều là Đinh Tiểu Hà đạp xe chở tôi cả.”
Nói xong, cô cười đầy châm chọc: “Mấy người cứ luôn miệng nói là tôi giả bệnh, tôi thật sự không biết tin đồn đó từ đâu mà đến? Chẳng lẽ ở trước mặt bao người như vậy, tôi không chỉ lừa gạt thầy thuốc trong thôn mà còn lừa cả bác sĩ ở bệnh viện huyện thành nữa à?"
Những lời này vừa nói ra, khí thế của đám thôn dân kiêu ngạo cũng lập tức lắng xuống.
Thím Trần vừa mới giằng cô trực tiếp với cô cũng rất mất mặt, ấp úng nói: “Cũng có phải là tôi bảo cô giả ốm đâu, là do chị họ…”
Kiều Ngọc Lan đột nhiên đứng dậy: “Có lẽ là vừa rồi khi làm việc ngoài ruộng, thím Trần nghe thấy tôi nói chuyện với Trịnh Lệ Lệ nên đã hiểu lầm thôi.”
Kiều Trân Trân đã sớm đoán được chị ta là người bắt đầu chuyện này rồi. Kiều Ngọc Lan khá có năng lực trong các mối quan hệ với mọi người. Lần trước chị có chút xích mích với Trịnh Lệ Lệ, thế mà qua ngày hôm sau là quan hệ hai người họ đã hòa thuận trở lại.
Kiều Trân Trân nào có định dễ dàng buông tha cho chị ta như vậy, cô cao giọng nói: “Sao lại là chị nữa hả! Mỗi lần có ai nói xấu gì tôi thì ngọn nguộn đều là từ chị mà ra hết! Rốt cuộc là chị muốn gì hả? Chị cứ thích chụp mũ cho tôi như vậy đúng không?”
Cô vừa nói xong, ở bên kia, Kiều Ngọc Lan đã bày ra vẻ yếu ớt nhu nhược vô cùng, cả người lảo đảo, nước mắt như mưa.
Người con trai đứng bên cạnh chị ta không nhịn được mà mở miệng giải thích thay cho chị ta: "Kiều Trân Trân, ở bên ngoài chị họ của cô lúc nào cũng giúp cô nói chuyện, sao cô lại có thể nói như vậy về cô ấy hả. Quả thật là khiến cho người ta thất vọng buồn lòng!”
Lúc này Kiều Trân Trân mới để ý đến gã trai đẹp mã đứng bên cạnh Kiều Ngọc Lan.
Nam chính Chu Hà - cũng là chồng cũ của nguyên thân ở đời trước, đồng thời là người giàu nhất thành phố C trong tương lai. Ngũ quan của hắn đoan chính, dáng người mảnh khảnh, đeo kính, trông có vẻ hào hoa phong nhã.
Chu Hà vẫn luôn biết Kiều Trân Trân có tình cảm với mình, bây giờ lại thấy cô nhìn mình như vậy, khi hắn nói chuyện cũng mang vẻ bề trên hẳn lên: “Chuyện hôm nay hai người đều có lỗi, chỉ cần xin lỗi nhau là được.”
"Tại sao tôi phải xin lỗi? Là chị ta hủy hoại thanh danh của tôi cơ mà!"
Kiều Trân Trân cảm thấy vô cùng khó hiểu: ??? Hắn nghĩ mình là ai cơ chứ? Hắn nói là cô sẽ phải nghe theo chắc?
Trịnh Lệ Lệ đỡ lấy người Kiều Ngọc Lan, chỉ trích Kiều Trân Trân: "Cô có cần phải cắn chặt không tha như vậy không?"
Bởi vì Kiều Ngọc Lan khóc quá thảm thiết nên những người thường có quan hệ tốt với chị ta đều nhịn không được mà cảm thấy bất bình với Kiều Trân Trân.
"Tôi tin rằng Ngọc Lan không phải là loại người như vậy. Cô ấy luôn đối xử tốt với người khác. Kiều Trân Trân, cô cũng đừng có đưa ra những suy đoán ác ý về cô ấy như vậy được không hả?"
"Đúng vậy, chuyện xảy ra hôm nay có thể chỉ là hiểu lầm thôi."
"Kiều Trân Trân, cô đừng có lằng nhằng mãi thế!"
Tình thế lại hết lần này đến lần khác đảo ngược, Kiều Trân Trân lạnh lùng nhìn Kiều Ngọc Lan đang khóc, cuối cùng cô cũng đã ngộ ra rồi.
Cô cũng học theo, bắt đầu khóc lên: “Tôi biết mà, trong lòng mọi người, tôi mới là người ý thế bắt nạt người khác! Tôi thực sự không ngờ rằng mọi người lại nghĩ về tôi như vậy. Ba tôi là đảng viên, ông ấy cũng từng cầm súng ra chiến trường, vì Tổ quốc mà đổ máu. Từ nhỏ ông ấy đã dạy tôi là phải trở thành một người có lý tưởng, co khát vọng!”
Nói xong, cô cười đầy châm chọc: “Mấy người cứ luôn miệng nói là tôi giả bệnh, tôi thật sự không biết tin đồn đó từ đâu mà đến? Chẳng lẽ ở trước mặt bao người như vậy, tôi không chỉ lừa gạt thầy thuốc trong thôn mà còn lừa cả bác sĩ ở bệnh viện huyện thành nữa à?"
Những lời này vừa nói ra, khí thế của đám thôn dân kiêu ngạo cũng lập tức lắng xuống.
Thím Trần vừa mới giằng cô trực tiếp với cô cũng rất mất mặt, ấp úng nói: “Cũng có phải là tôi bảo cô giả ốm đâu, là do chị họ…”
Kiều Ngọc Lan đột nhiên đứng dậy: “Có lẽ là vừa rồi khi làm việc ngoài ruộng, thím Trần nghe thấy tôi nói chuyện với Trịnh Lệ Lệ nên đã hiểu lầm thôi.”
Kiều Trân Trân đã sớm đoán được chị ta là người bắt đầu chuyện này rồi. Kiều Ngọc Lan khá có năng lực trong các mối quan hệ với mọi người. Lần trước chị có chút xích mích với Trịnh Lệ Lệ, thế mà qua ngày hôm sau là quan hệ hai người họ đã hòa thuận trở lại.
Kiều Trân Trân nào có định dễ dàng buông tha cho chị ta như vậy, cô cao giọng nói: “Sao lại là chị nữa hả! Mỗi lần có ai nói xấu gì tôi thì ngọn nguộn đều là từ chị mà ra hết! Rốt cuộc là chị muốn gì hả? Chị cứ thích chụp mũ cho tôi như vậy đúng không?”
Cô vừa nói xong, ở bên kia, Kiều Ngọc Lan đã bày ra vẻ yếu ớt nhu nhược vô cùng, cả người lảo đảo, nước mắt như mưa.
Người con trai đứng bên cạnh chị ta không nhịn được mà mở miệng giải thích thay cho chị ta: "Kiều Trân Trân, ở bên ngoài chị họ của cô lúc nào cũng giúp cô nói chuyện, sao cô lại có thể nói như vậy về cô ấy hả. Quả thật là khiến cho người ta thất vọng buồn lòng!”
Lúc này Kiều Trân Trân mới để ý đến gã trai đẹp mã đứng bên cạnh Kiều Ngọc Lan.
Nam chính Chu Hà - cũng là chồng cũ của nguyên thân ở đời trước, đồng thời là người giàu nhất thành phố C trong tương lai. Ngũ quan của hắn đoan chính, dáng người mảnh khảnh, đeo kính, trông có vẻ hào hoa phong nhã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Hà vẫn luôn biết Kiều Trân Trân có tình cảm với mình, bây giờ lại thấy cô nhìn mình như vậy, khi hắn nói chuyện cũng mang vẻ bề trên hẳn lên: “Chuyện hôm nay hai người đều có lỗi, chỉ cần xin lỗi nhau là được.”
"Tại sao tôi phải xin lỗi? Là chị ta hủy hoại thanh danh của tôi cơ mà!"
Kiều Trân Trân cảm thấy vô cùng khó hiểu: ??? Hắn nghĩ mình là ai cơ chứ? Hắn nói là cô sẽ phải nghe theo chắc?
Trịnh Lệ Lệ đỡ lấy người Kiều Ngọc Lan, chỉ trích Kiều Trân Trân: "Cô có cần phải cắn chặt không tha như vậy không?"
Bởi vì Kiều Ngọc Lan khóc quá thảm thiết nên những người thường có quan hệ tốt với chị ta đều nhịn không được mà cảm thấy bất bình với Kiều Trân Trân.
"Tôi tin rằng Ngọc Lan không phải là loại người như vậy. Cô ấy luôn đối xử tốt với người khác. Kiều Trân Trân, cô cũng đừng có đưa ra những suy đoán ác ý về cô ấy như vậy được không hả?"
"Đúng vậy, chuyện xảy ra hôm nay có thể chỉ là hiểu lầm thôi."
"Kiều Trân Trân, cô đừng có lằng nhằng mãi thế!"
Tình thế lại hết lần này đến lần khác đảo ngược, Kiều Trân Trân lạnh lùng nhìn Kiều Ngọc Lan đang khóc, cuối cùng cô cũng đã ngộ ra rồi.
Cô cũng học theo, bắt đầu khóc lên: “Tôi biết mà, trong lòng mọi người, tôi mới là người ý thế bắt nạt người khác! Tôi thực sự không ngờ rằng mọi người lại nghĩ về tôi như vậy. Ba tôi là đảng viên, ông ấy cũng từng cầm súng ra chiến trường, vì Tổ quốc mà đổ máu. Từ nhỏ ông ấy đã dạy tôi là phải trở thành một người có lý tưởng, co khát vọng!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro