Thập Niên 70: Tiểu Thư Nhà Giàu Xuyên Thành Nữ Phụ Xui Xẻo
Chương 28
Hàm Tâm
2024-10-02 23:36:28
Chương 28
Người đàn ông đó dáng người cao ngất, đang gánh nước nhưng bước đi vừa nhanh vừa ổn định, trong nháy mắt mà đã sắp biến mất trong rừng thông ở gần mảnh đất trồng rau rồi.
Bởi vì sắc trời tối tăm, chị ấy cũng không thấy rõ người đó là ai, mới hỏi: "Đó là ai vậy?”
Lúc Kiều Trân Trân quay đầu lại, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng người đàn ông kia rời đi, cô thầm thì: "Sao lại đi mà không nói tiếng nào..."
Tống Quế Hoa giật mình: "Em biết à?”
“Anh ấy chính là Hạ Cảnh Hành, tới giúp em.” Kiều Trân Trân tố khổ với Tống Quế Hoa: “Chị không biết đâu, lúc nãy khi em nhổ cỏ thì xuất hiện một con rết thật lớn! May mắn anh ấy đi ngang qua đây, giúp em đánh chết con rết, công việc này cũng là anh ấy làm giúp em cho xong đó.”
Tống Quế Hoa nhìn về phía mảnh đất trồng rau, cỏ dại đều bị đặt ngay ngắn trên mặt đất. Chị ấy mang tất cả lên, nói với Kiều Trân Trân: "Cỏ này phải để trên bờ ruộng phơi hai ngày rồi lại dùng lửa đốt.”
Kiều Trân Trân gật đầu, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi: "Hôm nay nếu không có anh ấy, em nhất định là sẽ bị hù chết tươi mất!"
“Em đừng quên, thành phần của cậu ta không tốt.” Tống Quế Hoa thình lình nói.
Kiều Trân Trân sửng sốt một lát, mới phản bác: "Là cha anh ấy bị định thành phần tử xấu, cũng có liên quan gì đến anh ấy đâu. Huống hồ... Anh ấy và em gái anh ấy đều rất tốt, thường xuyên giúp đỡ em, em cảm thấy cha anh ấy có thể cũng không phải người xấu gì đâu chị."
Kiều Trân Trân lời trong lời ngoài đều là bảo vệ một nhà phần tử xấu, điều này ở hiện tại mà nó là rất là kinh thế hãi tục.
Chỉ là bởi vì cô lớn lên xinh đẹp, ngày thường tính tình lại hoạt bát, lời này có nghe được từ trong miệng cô thì cũng không có gì lạ.
Dù là như thế, Tống Quế Hoa vẫn bị hết hồn một trận, bị Kiều Trân Trân nói cho ngớ người luôn.
Kiều Trân Trân giữ chặt cánh tay Tống Quế Hoa, ngữ khí dần dần chậm lại: "Chị Quế Hoa, anh ấy đã cứu mạng em, mà chị lại là bạn tốt của em, sau này chị không được nói anh ấy như vậy nữa..."
Tống Quế Hoa nghĩ, lão Hạ mấy năm nay vẫn rất an phận thủ thường, tuy nói là phần tử xấu nhưng chị ấy thật đúng là chưa từng thấy ông ấy làm chuyện thương thiên hại lý gì.
Kiều Trân Trân vài lần được nhà bọn họ trợ giúp, nói tốt vài cậu cho bọn họ cũng là hợp tình hợp lý thôi.
Tống Quế Hoa gật đầu đáp ứng, Kiều Trân Trân lập tức vui vẻ.
Chỉ là nói cho cùng thì đề tài này vẫn rất mẫn cảm, hai người rất nhanh đã bắt đầu nói sang chuyện khác.
Mà ở trong rừng thông cách đó không xa, Hạ Cảnh Hành nắm chặt găng tay vải bông trong tay, tai của anh rất thính, đều đã nghe thấy từng câu từng chữ Kiều Trân Trân vừa nói.
Anh nhớ lại lời mà em gái đã nói vào hai ngày trước.
"Bọn họ đều không chơi với em, chỉ có chị Trân Trân nói chuyện với em thôi. Chị ấy chưa bao giờ ghét bỏ em hết, cho em ăn ngon nè, còn giúp em đan vòng hoa nữa!"
Nói đến đây, cô bé rất chán nản: "Đám Thạch Đầu cũng rất thích chị ấy, chị ấy cười lên xinh ơi là xinh luôn. Bọn em mỗi ngày đều tranh nhau giúp chị ấy làm việc, nhưng em còn quá nhỏ, luôn không cướp được với bọn họ.”
Hạ Cảnh Hành lúc ấy không rõ, hiện tại lại đã hiểu được phần nào.
Có được một đôi mắt xinh đẹp ướt sũng như vậy, dễ dàng mà khiến cho người ta mềm lòng. Nếu cô chịu nói những lời dễ nghe, lập tức sẽ dỗ cho người ta chuyện gì cũng nguyện ý làm cho cô.
*
Người đàn ông đó dáng người cao ngất, đang gánh nước nhưng bước đi vừa nhanh vừa ổn định, trong nháy mắt mà đã sắp biến mất trong rừng thông ở gần mảnh đất trồng rau rồi.
Bởi vì sắc trời tối tăm, chị ấy cũng không thấy rõ người đó là ai, mới hỏi: "Đó là ai vậy?”
Lúc Kiều Trân Trân quay đầu lại, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng người đàn ông kia rời đi, cô thầm thì: "Sao lại đi mà không nói tiếng nào..."
Tống Quế Hoa giật mình: "Em biết à?”
“Anh ấy chính là Hạ Cảnh Hành, tới giúp em.” Kiều Trân Trân tố khổ với Tống Quế Hoa: “Chị không biết đâu, lúc nãy khi em nhổ cỏ thì xuất hiện một con rết thật lớn! May mắn anh ấy đi ngang qua đây, giúp em đánh chết con rết, công việc này cũng là anh ấy làm giúp em cho xong đó.”
Tống Quế Hoa nhìn về phía mảnh đất trồng rau, cỏ dại đều bị đặt ngay ngắn trên mặt đất. Chị ấy mang tất cả lên, nói với Kiều Trân Trân: "Cỏ này phải để trên bờ ruộng phơi hai ngày rồi lại dùng lửa đốt.”
Kiều Trân Trân gật đầu, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi: "Hôm nay nếu không có anh ấy, em nhất định là sẽ bị hù chết tươi mất!"
“Em đừng quên, thành phần của cậu ta không tốt.” Tống Quế Hoa thình lình nói.
Kiều Trân Trân sửng sốt một lát, mới phản bác: "Là cha anh ấy bị định thành phần tử xấu, cũng có liên quan gì đến anh ấy đâu. Huống hồ... Anh ấy và em gái anh ấy đều rất tốt, thường xuyên giúp đỡ em, em cảm thấy cha anh ấy có thể cũng không phải người xấu gì đâu chị."
Kiều Trân Trân lời trong lời ngoài đều là bảo vệ một nhà phần tử xấu, điều này ở hiện tại mà nó là rất là kinh thế hãi tục.
Chỉ là bởi vì cô lớn lên xinh đẹp, ngày thường tính tình lại hoạt bát, lời này có nghe được từ trong miệng cô thì cũng không có gì lạ.
Dù là như thế, Tống Quế Hoa vẫn bị hết hồn một trận, bị Kiều Trân Trân nói cho ngớ người luôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Trân Trân giữ chặt cánh tay Tống Quế Hoa, ngữ khí dần dần chậm lại: "Chị Quế Hoa, anh ấy đã cứu mạng em, mà chị lại là bạn tốt của em, sau này chị không được nói anh ấy như vậy nữa..."
Tống Quế Hoa nghĩ, lão Hạ mấy năm nay vẫn rất an phận thủ thường, tuy nói là phần tử xấu nhưng chị ấy thật đúng là chưa từng thấy ông ấy làm chuyện thương thiên hại lý gì.
Kiều Trân Trân vài lần được nhà bọn họ trợ giúp, nói tốt vài cậu cho bọn họ cũng là hợp tình hợp lý thôi.
Tống Quế Hoa gật đầu đáp ứng, Kiều Trân Trân lập tức vui vẻ.
Chỉ là nói cho cùng thì đề tài này vẫn rất mẫn cảm, hai người rất nhanh đã bắt đầu nói sang chuyện khác.
Mà ở trong rừng thông cách đó không xa, Hạ Cảnh Hành nắm chặt găng tay vải bông trong tay, tai của anh rất thính, đều đã nghe thấy từng câu từng chữ Kiều Trân Trân vừa nói.
Anh nhớ lại lời mà em gái đã nói vào hai ngày trước.
"Bọn họ đều không chơi với em, chỉ có chị Trân Trân nói chuyện với em thôi. Chị ấy chưa bao giờ ghét bỏ em hết, cho em ăn ngon nè, còn giúp em đan vòng hoa nữa!"
Nói đến đây, cô bé rất chán nản: "Đám Thạch Đầu cũng rất thích chị ấy, chị ấy cười lên xinh ơi là xinh luôn. Bọn em mỗi ngày đều tranh nhau giúp chị ấy làm việc, nhưng em còn quá nhỏ, luôn không cướp được với bọn họ.”
Hạ Cảnh Hành lúc ấy không rõ, hiện tại lại đã hiểu được phần nào.
Có được một đôi mắt xinh đẹp ướt sũng như vậy, dễ dàng mà khiến cho người ta mềm lòng. Nếu cô chịu nói những lời dễ nghe, lập tức sẽ dỗ cho người ta chuyện gì cũng nguyện ý làm cho cô.
*
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro