Thập Niên 70: Tiểu Thư Nhà Giàu Xuyên Thành Nữ Phụ Xui Xẻo
Chương 6
Hàm Tâm
2024-10-02 23:36:28
Chương 6
Kiều Trân Trân đã phải nhảy lóc lóc suốt chặng đường về đây, cả người đều mệt bã, chỉ qua loa lấy lệ một câu: "Tôi rơi xuống khe núi."
Kỳ ra hôm nay nguyên nhân xuất hiện ở trên núi là bởi vì hôm qua sau khi tan làm, nữ chính Kiều Ngọc Lan đã nhặt được một con gà lôi dưới chân núi mang về, khiến chị ta trở nên cực kỳ nổi bật.
Nguyên thân không phục nên mới tùy tiện vào núi, sau đó trượt chân, ngã từ lưng chừng sườn núi xuống khe núi. Khi tỉnh dậy lần nữa thì linh hồn bên trong đã được thay thế bởi Kiều Trân Trân của hiện tại rồi.
Chuyện này mà nói ra thì rất mất mặt, thế nên Kiều Trân Trân không muốn nhiều lời về nó nữa. Chỉ là nhìn thoáng qua bên giường đất thì Kiều Ngọc Lan tựa hồ đã ngủ say, đắp chăn nên không nhìn thấy mặt chị ta.
Kiều Trân Trân cũng không tiện mượn cơ hội này mà làm khó dễ chị ta được, cuối cùng thì được Tống Quế Hoa đỡ đến ngồi vào bàn, Đinh Tiểu Hà cũng đi tới giúp một tay.
Cô vừa ngồi xuống, còn chưa kịp uống một ngụm nước, bên cạnh đã truyền đến một tiếng cười chế nhạo đặc biệt chói tai.
"Em họ của cậu cũng giỏi thật đấy, thế mà rớt được xuống mương luôn." Trịnh Lệ Lệ nằm trên giường, nói chuyện với cô gái bên cạnh.
Cô gái mặc áo sợi bông màu xanh biển đột nhiên xoay người ngồi dậy, tận tình khuyên bảo mà giáo dục Kiều Trân Trân: "Trân Trân à, dù có muốn lười biếng cũng không cần phải hành hạ thân thể mình như thế chứ."
Kiều Trân Trân nghe tiếng thì nhìn sang, tất nhiên là nhận ra người đang nói chuyện chính là Kiều Ngọc Lan - nữ chính trong nguyên tác.
Nói thật, dung mạo của Kiều Ngọc Lan cũng không thể coi là đẹp được, chỉ có thể nói là có ngũ quan thanh tú thôi, nhưng hơn được cái là có làn da đẹp. Trong phòng chỉ có một ngọn đèn dầu, dưới ánh sáng mờ ảo như vậy, khuôn mặt chị ta như thể tỏa sáng đầy mê hoặc. Khi chị ta khẽ cau mày, sẽ gợi lên khí chất dịu dàng, mê người.
Nhìn thấy đầu sỏ gây tội lại dám lên giọng giáo dục mình như vậy, lửa giận trong lòng Kiều Trân Trân lại phừng lên, đặc biệt là khi nghĩ đến những khổ sở mà cô đã phải chịu đựng trên đường trở về, lại còn cả mối hận cũ với nguyên thân nữa chứ.
Chẳng phải nguyên thân ngã thành ra thế này là do cái hệ thống phúc vận chó má của chị ta sao?
Kiều Trân Trân hung dữ mà trừng mắt nhìn Kiều Ngọc Lan, trực tiếp hét thẳng vào mặt chị ta: "Ý chị là tôi cố tình ngã à?"
Kiều Ngọc Lan tỏ vẻ lo lắng: “Chị không có ý đó, chị chỉ lo ngày mai đại đội trưởng mà biết chuyện thì sẽ lại phê bình em thôi.”
"Ngọc Lan, cậu cần gi phải giải thích với cô ta?" Trịnh Lệ Lệ đứng ra bênh vực bạn tốt của mình: “Lâu nay người khác đều không sao, chỉ có mỗi cô ta là ngày nào cũng đè mấy cái mương mà ngã xuống? Nói không phải cố ý thì ai tin cơ chứ?"
Kiều Trân Trân cũng chẳng phải là người có thể nén giận: “Vậy cô cũng cố ý cho tôi xem đi.” Cô chỉ vào vết bầm trên trán mình: “Cái này là đơn giản nhất, cứ thế mà đập đầu xuống đất là được, đạp cho ra được vết thương giống như tôi ấy. Nếu cô không dám thì để tôi đích thân tới giúp cô, sau đó tôi cũng sẽ xin nghỉ phép cho cô, cô có dám làm không?"
Trịnh Lệ Lệ không nói nên lời. Cô ta biết tính cách Kiều Trân Trân ngang ngược đến mức nào, nếu cô ta thực sự dám gật đầu, Kiều Trân Trân kiểu gì cũng sẽ bất chấp mà lao đến, không đập cho cô ta bể đầu thì còn lâu mới dừng tay.
Trịnh Lệ Lệ tự cảm thấy xấu hổ, chỉ có thể đưa mắt tìm kiếm sự giúp đỡ từ mấy người bạn tốt xung quanh. Thế nhưng Kiều Ngọc Lan thấy cô ta đang ở thế bất lợi nên cũng không nói thêm lời nào.
Trịnh Lệ Lệ tức giận, liền đẩy chị ta một cái: "Không phải cậu thường nói em họ của cậu luôn giả vờ ốm để không phải làm việc sao? Bây giờ sao cậu lại không nói gì!"
Nói xong, cô ta bực bội mà nằm xuống, đưa tay lên che đầu. Chỉ để lại Kiều Ngọc Lan với vẻ mặt xấu hổ, cùng mọi người nhìn nhau.
Kiều Trân Trân đã phải nhảy lóc lóc suốt chặng đường về đây, cả người đều mệt bã, chỉ qua loa lấy lệ một câu: "Tôi rơi xuống khe núi."
Kỳ ra hôm nay nguyên nhân xuất hiện ở trên núi là bởi vì hôm qua sau khi tan làm, nữ chính Kiều Ngọc Lan đã nhặt được một con gà lôi dưới chân núi mang về, khiến chị ta trở nên cực kỳ nổi bật.
Nguyên thân không phục nên mới tùy tiện vào núi, sau đó trượt chân, ngã từ lưng chừng sườn núi xuống khe núi. Khi tỉnh dậy lần nữa thì linh hồn bên trong đã được thay thế bởi Kiều Trân Trân của hiện tại rồi.
Chuyện này mà nói ra thì rất mất mặt, thế nên Kiều Trân Trân không muốn nhiều lời về nó nữa. Chỉ là nhìn thoáng qua bên giường đất thì Kiều Ngọc Lan tựa hồ đã ngủ say, đắp chăn nên không nhìn thấy mặt chị ta.
Kiều Trân Trân cũng không tiện mượn cơ hội này mà làm khó dễ chị ta được, cuối cùng thì được Tống Quế Hoa đỡ đến ngồi vào bàn, Đinh Tiểu Hà cũng đi tới giúp một tay.
Cô vừa ngồi xuống, còn chưa kịp uống một ngụm nước, bên cạnh đã truyền đến một tiếng cười chế nhạo đặc biệt chói tai.
"Em họ của cậu cũng giỏi thật đấy, thế mà rớt được xuống mương luôn." Trịnh Lệ Lệ nằm trên giường, nói chuyện với cô gái bên cạnh.
Cô gái mặc áo sợi bông màu xanh biển đột nhiên xoay người ngồi dậy, tận tình khuyên bảo mà giáo dục Kiều Trân Trân: "Trân Trân à, dù có muốn lười biếng cũng không cần phải hành hạ thân thể mình như thế chứ."
Kiều Trân Trân nghe tiếng thì nhìn sang, tất nhiên là nhận ra người đang nói chuyện chính là Kiều Ngọc Lan - nữ chính trong nguyên tác.
Nói thật, dung mạo của Kiều Ngọc Lan cũng không thể coi là đẹp được, chỉ có thể nói là có ngũ quan thanh tú thôi, nhưng hơn được cái là có làn da đẹp. Trong phòng chỉ có một ngọn đèn dầu, dưới ánh sáng mờ ảo như vậy, khuôn mặt chị ta như thể tỏa sáng đầy mê hoặc. Khi chị ta khẽ cau mày, sẽ gợi lên khí chất dịu dàng, mê người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy đầu sỏ gây tội lại dám lên giọng giáo dục mình như vậy, lửa giận trong lòng Kiều Trân Trân lại phừng lên, đặc biệt là khi nghĩ đến những khổ sở mà cô đã phải chịu đựng trên đường trở về, lại còn cả mối hận cũ với nguyên thân nữa chứ.
Chẳng phải nguyên thân ngã thành ra thế này là do cái hệ thống phúc vận chó má của chị ta sao?
Kiều Trân Trân hung dữ mà trừng mắt nhìn Kiều Ngọc Lan, trực tiếp hét thẳng vào mặt chị ta: "Ý chị là tôi cố tình ngã à?"
Kiều Ngọc Lan tỏ vẻ lo lắng: “Chị không có ý đó, chị chỉ lo ngày mai đại đội trưởng mà biết chuyện thì sẽ lại phê bình em thôi.”
"Ngọc Lan, cậu cần gi phải giải thích với cô ta?" Trịnh Lệ Lệ đứng ra bênh vực bạn tốt của mình: “Lâu nay người khác đều không sao, chỉ có mỗi cô ta là ngày nào cũng đè mấy cái mương mà ngã xuống? Nói không phải cố ý thì ai tin cơ chứ?"
Kiều Trân Trân cũng chẳng phải là người có thể nén giận: “Vậy cô cũng cố ý cho tôi xem đi.” Cô chỉ vào vết bầm trên trán mình: “Cái này là đơn giản nhất, cứ thế mà đập đầu xuống đất là được, đạp cho ra được vết thương giống như tôi ấy. Nếu cô không dám thì để tôi đích thân tới giúp cô, sau đó tôi cũng sẽ xin nghỉ phép cho cô, cô có dám làm không?"
Trịnh Lệ Lệ không nói nên lời. Cô ta biết tính cách Kiều Trân Trân ngang ngược đến mức nào, nếu cô ta thực sự dám gật đầu, Kiều Trân Trân kiểu gì cũng sẽ bất chấp mà lao đến, không đập cho cô ta bể đầu thì còn lâu mới dừng tay.
Trịnh Lệ Lệ tự cảm thấy xấu hổ, chỉ có thể đưa mắt tìm kiếm sự giúp đỡ từ mấy người bạn tốt xung quanh. Thế nhưng Kiều Ngọc Lan thấy cô ta đang ở thế bất lợi nên cũng không nói thêm lời nào.
Trịnh Lệ Lệ tức giận, liền đẩy chị ta một cái: "Không phải cậu thường nói em họ của cậu luôn giả vờ ốm để không phải làm việc sao? Bây giờ sao cậu lại không nói gì!"
Nói xong, cô ta bực bội mà nằm xuống, đưa tay lên che đầu. Chỉ để lại Kiều Ngọc Lan với vẻ mặt xấu hổ, cùng mọi người nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro