Thập Niên 70: Tiểu Trù Nương Ở Tiệm Cơm Quốc Doanh
Chương 3
Tào Gia Đại Tiểu Tỷ
2024-07-11 11:50:50
Trong ký ức nguyên chủ có cảnh… đó, Liêu Thanh Hoan kiên quyết dẹp bỏ ý định tự kinh doanh của mình, cô vẫn muốn sống. May là công việc của nguyên chủ không quá tệ, là phần cô am hiểu nhất, cũng là chiếc bát sắt ở niên đại này.
Tiệm cơm cách nhà một đoạn khá xa, đi bộ mất hơn 20 phút. Chẳng qua niên đại này không có xe kéo, Liêu Thanh Hoan chỉ có thể đi bộ.
Trên đường đi, trong mắt Liêu Thanh Hoan tràn đầy sự tò mò, nhưng tò mò qua đi chính là thất vọng. Đã từng là đô thị Hải Thành toàn là người nước ngoài ở, trên đường phố toàn là người mặc âu phục, các cô gái mặc sườn sám với mái tóc xoăn thời thượng. Trên đường đầy rẫy xe điện đi leng keng, bên đường treo đủ lại biển quảng cáo, những cô gái mặc sườn sám xịt nước hoa thơm lừng. Những vũ nữ Bách Nhạc Môn với tư thế quyến rũ, đâu đâu cũng lộ ra vẻ tinh xảo lười biếng, còn mang theo hương vị phóng đãng.
Mà hiện tại trên những bức tường ven đường treo đầy những câu trích dẫn khác nhau, người đi đường đều mặc áo ngắn màu xanh xám với vẻ mặt nghiêm túc. Tất cả đều giữ khoảng cách xa nhau một chút, như thể sợ tiếp xúc với người khác. Thỉnh thoảng có một đôi thanh niên đi ngang qua hô vang khẩu hiệu, rõ ràng là một cảnh tượng rất có tinh thần nhưng Liêu Thanh Hoan lại cảm thấy chán nản và có chút nặng nề.
Thời điểm đến gần nơi làm việc, cô thở hổn hển dừng lại dựa vào ven tường, không phải vì cô tính tiểu thư mà vì thân thể này quá béo. Ở niên đại này đa số mọi người đều ăn không đủ no, mà nguyên chủ lại có một thân đầy thịt. Còn không cao, ục ịch béo lùn. Vì thân thể luôn khom xuống, tính khí u ám, đặc biệt không được yêu thích.
"Con heo ngu, con heo béo. Con béo chết tiệt, hahahahahaha."
Có một đứa trẻ đang lăn bánh xe sắt chạy ngang qua, không biết nó học được từ ai. Nó còn quay lại làm mặt xấu với Liêu Thanh Hoan.
Liêu Thanh Hoan dùng ống tay áo lau mồ hôi trên má, nghe thấy theo sau đứa trẻ đó còn là cô bé khụt khịt mũi.
“Heo, thịt heo ăn rất ngon…Cái cô này không ăn được.”
Nghe được giọng trào phúng ngây thơ chất phác này, khoé miệng Liêu Thanh Hoan giật không ngừng. Nói không sai, đúng là thịt heo ăn rất ngon, đặc biệt là thịt ba chỉ om quả hạnh của Nhạc Tửu Phường, thêm chút vỏ quýt khô và cả nước sinh tố sơn tra và đường phèn rồi om chung tất cả trong một giờ sẽ cho ra những miếng thịt ba chỉ sốt đỏ mềm mềm, đậm đà mùi rượu…
Ngoài ra còn có món thịt heo muối thơm béo bùi nhưng không ngán. Còn có món thịt kho với hương vị độc đáo, giòn ngọt. Càng nghĩ, bước chân của Liêu Thanh Hoan càng nặng nề.
Cô nhìn xuống bụng mình, thậm chí còn không nhìn được đường chân bụng, rất muộn phiền mà thở dài.
Cô từng có thân hình cân đối, có ngoại hình ưa nhìn. Mặc sườn xám là phong cách, mặc váy là thanh lịch. Mọi vị khách đến ăn tối tại nhà hàng của cô không có ai không nói rằng cô là bà chủ xinh đẹp nhất Hải Thành!
Cái thứ bây giờ không phải không có dáng người mà là do thân hình quá phì nhiêu.
Thở dài thườn thượt xong, Liêu Thanh Hoan tiếp tục đi bộ đến Tiệm cơm Hòa Bình. Nhưng càng đến gần, vẻ mặt càng trở nên kỳ quái.
Trước kia, nguyên chủ thường cúi gằm mặt khi đi đường, không bao giờ nhìn kỹ cảnh vật xung quanh, chính vì vậy ký ức của nguyên chủ về tiệm cơm rất mơ hồ.
Đương nhiên, Liêu Thanh Hoan không thể biết rõ hoàn cảnh xung quanh tiệm cơm Hoà Bình này, chỉ biết vị trí cụ thể mà thôi.
Đến khi bước lên phiến đá quen thuộc, lại nhìn phong cách quen thuộc hơn của ngôi nhà bên cạnh. Vẻ mặt cổ quái của cô biến mất, thậm chí cô còn tăng tốc chạy bộ. Khi nhìn thấy mặt tiền cửa hàng quen thuộc vào tận xương tuỷ kia, hốc mắt Liêu Thanh Hoan đang đỡ tường thở dốc nóng lên, tỏ ra vẻ vừa khóc vừa cười.
Đây không phải... nhà hàng tổ tiên của gia đình cô sao?
Nhà Liêu Thanh Hoan có nghề làm bếp gia truyền. Nghe nói trong nhà có vị trưởng bối được hoàng đế nhìn trúng bởi nấu đồ ăn ngon nên được tuyển vào cung, trở thành một phi tần được sủng ái.
Đây là những gì Liêu Thanh Hoan nghe được từ ông nội cô, cô không biết liệu điều đó có đúng hay không. Tuy nhiên, quy định của gia đình họ là phải dạy con nấu ăn, dù muốn hay không thì con cũng phải học. Sau khi kết hôn, dù muốn mở nhà hàng hay làm việc gì khác để kiếm sống là hoàn toàn tùy thuộc vào bản thân.
Tiệm cơm cách nhà một đoạn khá xa, đi bộ mất hơn 20 phút. Chẳng qua niên đại này không có xe kéo, Liêu Thanh Hoan chỉ có thể đi bộ.
Trên đường đi, trong mắt Liêu Thanh Hoan tràn đầy sự tò mò, nhưng tò mò qua đi chính là thất vọng. Đã từng là đô thị Hải Thành toàn là người nước ngoài ở, trên đường phố toàn là người mặc âu phục, các cô gái mặc sườn sám với mái tóc xoăn thời thượng. Trên đường đầy rẫy xe điện đi leng keng, bên đường treo đủ lại biển quảng cáo, những cô gái mặc sườn sám xịt nước hoa thơm lừng. Những vũ nữ Bách Nhạc Môn với tư thế quyến rũ, đâu đâu cũng lộ ra vẻ tinh xảo lười biếng, còn mang theo hương vị phóng đãng.
Mà hiện tại trên những bức tường ven đường treo đầy những câu trích dẫn khác nhau, người đi đường đều mặc áo ngắn màu xanh xám với vẻ mặt nghiêm túc. Tất cả đều giữ khoảng cách xa nhau một chút, như thể sợ tiếp xúc với người khác. Thỉnh thoảng có một đôi thanh niên đi ngang qua hô vang khẩu hiệu, rõ ràng là một cảnh tượng rất có tinh thần nhưng Liêu Thanh Hoan lại cảm thấy chán nản và có chút nặng nề.
Thời điểm đến gần nơi làm việc, cô thở hổn hển dừng lại dựa vào ven tường, không phải vì cô tính tiểu thư mà vì thân thể này quá béo. Ở niên đại này đa số mọi người đều ăn không đủ no, mà nguyên chủ lại có một thân đầy thịt. Còn không cao, ục ịch béo lùn. Vì thân thể luôn khom xuống, tính khí u ám, đặc biệt không được yêu thích.
"Con heo ngu, con heo béo. Con béo chết tiệt, hahahahahaha."
Có một đứa trẻ đang lăn bánh xe sắt chạy ngang qua, không biết nó học được từ ai. Nó còn quay lại làm mặt xấu với Liêu Thanh Hoan.
Liêu Thanh Hoan dùng ống tay áo lau mồ hôi trên má, nghe thấy theo sau đứa trẻ đó còn là cô bé khụt khịt mũi.
“Heo, thịt heo ăn rất ngon…Cái cô này không ăn được.”
Nghe được giọng trào phúng ngây thơ chất phác này, khoé miệng Liêu Thanh Hoan giật không ngừng. Nói không sai, đúng là thịt heo ăn rất ngon, đặc biệt là thịt ba chỉ om quả hạnh của Nhạc Tửu Phường, thêm chút vỏ quýt khô và cả nước sinh tố sơn tra và đường phèn rồi om chung tất cả trong một giờ sẽ cho ra những miếng thịt ba chỉ sốt đỏ mềm mềm, đậm đà mùi rượu…
Ngoài ra còn có món thịt heo muối thơm béo bùi nhưng không ngán. Còn có món thịt kho với hương vị độc đáo, giòn ngọt. Càng nghĩ, bước chân của Liêu Thanh Hoan càng nặng nề.
Cô nhìn xuống bụng mình, thậm chí còn không nhìn được đường chân bụng, rất muộn phiền mà thở dài.
Cô từng có thân hình cân đối, có ngoại hình ưa nhìn. Mặc sườn xám là phong cách, mặc váy là thanh lịch. Mọi vị khách đến ăn tối tại nhà hàng của cô không có ai không nói rằng cô là bà chủ xinh đẹp nhất Hải Thành!
Cái thứ bây giờ không phải không có dáng người mà là do thân hình quá phì nhiêu.
Thở dài thườn thượt xong, Liêu Thanh Hoan tiếp tục đi bộ đến Tiệm cơm Hòa Bình. Nhưng càng đến gần, vẻ mặt càng trở nên kỳ quái.
Trước kia, nguyên chủ thường cúi gằm mặt khi đi đường, không bao giờ nhìn kỹ cảnh vật xung quanh, chính vì vậy ký ức của nguyên chủ về tiệm cơm rất mơ hồ.
Đương nhiên, Liêu Thanh Hoan không thể biết rõ hoàn cảnh xung quanh tiệm cơm Hoà Bình này, chỉ biết vị trí cụ thể mà thôi.
Đến khi bước lên phiến đá quen thuộc, lại nhìn phong cách quen thuộc hơn của ngôi nhà bên cạnh. Vẻ mặt cổ quái của cô biến mất, thậm chí cô còn tăng tốc chạy bộ. Khi nhìn thấy mặt tiền cửa hàng quen thuộc vào tận xương tuỷ kia, hốc mắt Liêu Thanh Hoan đang đỡ tường thở dốc nóng lên, tỏ ra vẻ vừa khóc vừa cười.
Đây không phải... nhà hàng tổ tiên của gia đình cô sao?
Nhà Liêu Thanh Hoan có nghề làm bếp gia truyền. Nghe nói trong nhà có vị trưởng bối được hoàng đế nhìn trúng bởi nấu đồ ăn ngon nên được tuyển vào cung, trở thành một phi tần được sủng ái.
Đây là những gì Liêu Thanh Hoan nghe được từ ông nội cô, cô không biết liệu điều đó có đúng hay không. Tuy nhiên, quy định của gia đình họ là phải dạy con nấu ăn, dù muốn hay không thì con cũng phải học. Sau khi kết hôn, dù muốn mở nhà hàng hay làm việc gì khác để kiếm sống là hoàn toàn tùy thuộc vào bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro