Thập Niên 70: Tiểu Tức Phụ Nông Thôn
Dịu Dàng 2
Hồng Cần Tô Tửu
2024-09-23 21:59:04
Lận Tông Kỳ dừng một chút, sau đó trực tiếp vén màn lên ngồi ở bên giường, trực tiếp cầm thìa đút cho cô.
Hồi sáng anh còn chưng thêm một bát trứng gà nhưng không mang ra, chỉ để lại cho cô.
Thìa đưa qua, Chử Hi nghiêng người ăn, dường như cảm giác cách hơi xa nên nhích người tới gần, đến gần thì cả người dựa vào người anh.
Cơ thể Lận Tông Kỳ cứng đờ trong giây lát, lập tức trầm tĩnh lại, như thể để cô dựa thoải mái hơn, anh hơi nghiêng người sang một bên để cô dựa vào ngực mình.
Tuy nhiên, người phụ nữ tựa hồ có chút không thành thật, sau khi dựa vào người anh, cô duỗi ngón tay ra vòng qua bụng anh mấy vòng.
Toàn thân cảm thấy không được tự nhiên, Lận Tông Kỳ vội vàng duỗi tay túm lấy tay cô, "... Ngoan ngoãn ăn cơm."
Rồi bỏ ra, một lần nữa múc một thìa đưa tới bên miệng cô.
Chử Hi cười khẽ một tiếng, cúi đầu mở miệng.
Nhưng cũng không ăn tử tế, thay vào đó cô xoay người với hai tay lên cổ anh, không quan tâm đến việc tấm chăn che hờ hững trên ngực cô, khe núi hiện rõ ràng, Chử Hi trực tiếp ngồi lên đùi anh, còn kéo tay anh ôm quanh người mình.
Sau khi dán lưng vào người anh xong, cô quay đầu nhìn anh, con mắt cong cong, cười vô cùng rạng rỡ.
Lận Tông Kỳ không nói gì, giả vờ nghiêm chỉnh không nhìn cô, nhưng tay lại cầm tấm chăn ở trước ngực cô kéo lên.
Một bữa cơm ăn thật là lâu, sau khi ăn xong, Chử Hi cũng không để cho Lận Tông Kỳ đi mà ôm lấy anh, đặt cằm ở trên vai anh, dụi tai làm nũng hỏi: “Ngày mai anh phải đi rồi sao?"
“Ừ.” Người đàn ông vuốt ve lưng cô, chạm vào làn da mịn màng trên tay.
Trên mặt nhìn không ra biểu cảm gì, nhưng lại để mặc cô làm càn.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ đang ôm nhau, bầu không khí ấm áp hiếm thấy, nhưng tâm tình của phụ nữ vẫn luôn thay đổi nhanh chóng, Lận Tông Kỳ chưa kịp phản ứng thì người nào đó đột nhiên thoát ra khỏi vòng tay anh, đá vào bụng anh một cái rồi lăn ra giữa giường.
Lạnh lùng vô tình nói: "Vậy anh đi đi."
Cô quay đầu lại, dáng vẻ tức giận.
"..."
Lận Tông Kỳ cầm bát, trong lúc nhất thời sửng sốt ngồi yên đó một lúc cũng không thấy cô xoay người lại, im lặng một hồi mới nói với bóng lưng của cô: "Vậy em nghỉ ngơi cho tốt."
Nói xong, anh không bỏ đi mà kéo chăn che phần lưng lộ ra ngoài cho cô, thấy người phụ nữ vẫn quay lưng về phía mình không quan tâm, lúc này mới đứng dậy bước ra ngoài.
Ra khỏi cửa lông mày anh vẫn còn nhíu lại, như thể vẫn không hiểu mình đã chọc gì làm cô không vui.
Chử Hi đến trưa mới dậy, thức ăn Lận Tông Kỳ đã chuẩn bị xong vẫn hâm trong nồi, nhưng người thì không thấy, chắc là đã đi lên huyện thành rồi.
Trước khi đi còn quay về phòng một chuyến, đứng cạnh giường hỏi cô có muốn mang gì về không.
Cô không thèm để ý đến anh, thuận miệng đáp: "Không muốn."
Người đàn ông nói "ừm", quay người đi ra ngoài.
Thật ra sau khi anh đi ra ngoài, Chử Hi liền hối hận, cô nghi ngờ người đàn ông này thật sự không mua gì cho mình, nằm một hồi, trong lòng cảm giác khó chịu như bị mèo cào, cuối cùng dứt khoát ngồi dậy.
Không bao lâu sau khi cô rửa mặt xong, đám người mẹ Lận đi làm về, mặt ai cũng dính bẩn, trên người người nào người nấy còn dính bùn đất chưa rửa sạch, nhìn thấy khuôn mặt hồng hào của Chử Hi, trong lòng ai cũng cảm thấy có chút không thoải mái.
Mẹ Lận nhìn thấy Lận Tông Kỳ không có ở nhà liền cau mày hỏi cô: "Đại Oa đâu?"
Dáng vẻ kia như thể Chử Hi giấu người đi vậy.
Chử Hi cong môi, "Con của mẹ đi đâu làm sao con biết, con cũng không buộc dây trên người anh ấy."
Hồi sáng anh còn chưng thêm một bát trứng gà nhưng không mang ra, chỉ để lại cho cô.
Thìa đưa qua, Chử Hi nghiêng người ăn, dường như cảm giác cách hơi xa nên nhích người tới gần, đến gần thì cả người dựa vào người anh.
Cơ thể Lận Tông Kỳ cứng đờ trong giây lát, lập tức trầm tĩnh lại, như thể để cô dựa thoải mái hơn, anh hơi nghiêng người sang một bên để cô dựa vào ngực mình.
Tuy nhiên, người phụ nữ tựa hồ có chút không thành thật, sau khi dựa vào người anh, cô duỗi ngón tay ra vòng qua bụng anh mấy vòng.
Toàn thân cảm thấy không được tự nhiên, Lận Tông Kỳ vội vàng duỗi tay túm lấy tay cô, "... Ngoan ngoãn ăn cơm."
Rồi bỏ ra, một lần nữa múc một thìa đưa tới bên miệng cô.
Chử Hi cười khẽ một tiếng, cúi đầu mở miệng.
Nhưng cũng không ăn tử tế, thay vào đó cô xoay người với hai tay lên cổ anh, không quan tâm đến việc tấm chăn che hờ hững trên ngực cô, khe núi hiện rõ ràng, Chử Hi trực tiếp ngồi lên đùi anh, còn kéo tay anh ôm quanh người mình.
Sau khi dán lưng vào người anh xong, cô quay đầu nhìn anh, con mắt cong cong, cười vô cùng rạng rỡ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lận Tông Kỳ không nói gì, giả vờ nghiêm chỉnh không nhìn cô, nhưng tay lại cầm tấm chăn ở trước ngực cô kéo lên.
Một bữa cơm ăn thật là lâu, sau khi ăn xong, Chử Hi cũng không để cho Lận Tông Kỳ đi mà ôm lấy anh, đặt cằm ở trên vai anh, dụi tai làm nũng hỏi: “Ngày mai anh phải đi rồi sao?"
“Ừ.” Người đàn ông vuốt ve lưng cô, chạm vào làn da mịn màng trên tay.
Trên mặt nhìn không ra biểu cảm gì, nhưng lại để mặc cô làm càn.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ đang ôm nhau, bầu không khí ấm áp hiếm thấy, nhưng tâm tình của phụ nữ vẫn luôn thay đổi nhanh chóng, Lận Tông Kỳ chưa kịp phản ứng thì người nào đó đột nhiên thoát ra khỏi vòng tay anh, đá vào bụng anh một cái rồi lăn ra giữa giường.
Lạnh lùng vô tình nói: "Vậy anh đi đi."
Cô quay đầu lại, dáng vẻ tức giận.
"..."
Lận Tông Kỳ cầm bát, trong lúc nhất thời sửng sốt ngồi yên đó một lúc cũng không thấy cô xoay người lại, im lặng một hồi mới nói với bóng lưng của cô: "Vậy em nghỉ ngơi cho tốt."
Nói xong, anh không bỏ đi mà kéo chăn che phần lưng lộ ra ngoài cho cô, thấy người phụ nữ vẫn quay lưng về phía mình không quan tâm, lúc này mới đứng dậy bước ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ra khỏi cửa lông mày anh vẫn còn nhíu lại, như thể vẫn không hiểu mình đã chọc gì làm cô không vui.
Chử Hi đến trưa mới dậy, thức ăn Lận Tông Kỳ đã chuẩn bị xong vẫn hâm trong nồi, nhưng người thì không thấy, chắc là đã đi lên huyện thành rồi.
Trước khi đi còn quay về phòng một chuyến, đứng cạnh giường hỏi cô có muốn mang gì về không.
Cô không thèm để ý đến anh, thuận miệng đáp: "Không muốn."
Người đàn ông nói "ừm", quay người đi ra ngoài.
Thật ra sau khi anh đi ra ngoài, Chử Hi liền hối hận, cô nghi ngờ người đàn ông này thật sự không mua gì cho mình, nằm một hồi, trong lòng cảm giác khó chịu như bị mèo cào, cuối cùng dứt khoát ngồi dậy.
Không bao lâu sau khi cô rửa mặt xong, đám người mẹ Lận đi làm về, mặt ai cũng dính bẩn, trên người người nào người nấy còn dính bùn đất chưa rửa sạch, nhìn thấy khuôn mặt hồng hào của Chử Hi, trong lòng ai cũng cảm thấy có chút không thoải mái.
Mẹ Lận nhìn thấy Lận Tông Kỳ không có ở nhà liền cau mày hỏi cô: "Đại Oa đâu?"
Dáng vẻ kia như thể Chử Hi giấu người đi vậy.
Chử Hi cong môi, "Con của mẹ đi đâu làm sao con biết, con cũng không buộc dây trên người anh ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro