Thập Niên 70: Tiểu Tức Phụ Nông Thôn
Khó Khăn 3
Hồng Cần Tô Tửu
2024-09-23 21:59:04
Cô thanh niên tri thức ấy tên là Trương Thục Mai, năm ngoái mới đến đội sản xuất, mặc dù là người thành phố, nhưng hoàn cảnh gia đình lại chẳng tốt, cô ta là con gái cả trong nhà, bên dưới còn có một vài đứa em trai em gái, ở nhà làm rất nhiều việc vì thế đến đây so với những người khác thích ứng nhanh hơn rất nhiều.
“Điều kiện gia đình tôi không tốt, đi học đại học là chuyện không thể nào, em trai em gái vẫn còn nhỏ, ba mẹ trong xưởng cũng chả thu nhập được bao nhiêu, có một đoạn thời gian phải cắt giảm nhân công, mẹ tôi là nhân viên thời vụ, chắc chắn là sẽ bị cắt bỏ, trong xưởng quy định, trong nhà nếu có người lên núi hay xuống nông thôn đều sẽ có đãi ngộ đặc biệt, mới đầu cứ nghĩ chỉ cần không bị cắt giảm là được, nào biết được sau khi tôi xuống nông thôn, mẹ tôi liền trở thành nhân viên chính thức…”
Chử Hi nghe xong chỉ biết cảm khái, cũng không biết nói gì để an ủi cô, cuối cùng chỉ không nóng không lạnh mà nói: “Về sau chắc chắn có thể về được nhà.”
Quả thật có thể về nhà, nhưng phải đợi tám năm. Tám năm, thanh xuân tươi đẹp của một người con gái đều hao phí ở nơi đây rồi.
“Vâng.”
Trương Thục Mai gật gật đầu, mỉm cười dịu dàng với Chử Hi, rồi nói với vẻ mặt cam chịu: “Cũng chỉ có thể an ủi bản thân như thế vậy.”
Có điều sau khi nghe Chử Hi đã kết hôn, đối tượng lại còn là một quân nhân thì lại biến thành cô ta an ủi cô, “Cô vẫn còn trẻ, cứ từ từ trải qua vậy, quân nhân cũng không có gì không tốt, nhà tôi hồi trước cũng có hàng xóm làm bộ đội, Tết đến hay có những dịp lễ gì đều mang rất nhiều đồ về.”
Nhưng cứ nhìn gương mặt kia của Chử Hi, cô ta lại có chút thương xót, sợ rằng ở thành phố cũng chẳng gặp được cô gái nào xinh đẹp đến như vậy, nếu là người thành phố thì chắc chắn sẽ được gả vào nhà tốt.
“Ừm, người đàn ông của tôi đối xử với tôi rất tốt.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Hai người tính cách cũng hợp nhau, cứ vừa cắt cỏ vừa nói chuyện phiếm, bận cả một buổi sáng cũng miễn cưỡng cắt xong đống cỏ kia. Chử Hi cắt một lúc lại nghỉ một lúc, cô cũng mang cả đồ ăn đi, đồ là do bản thân lén lút đi mua chút điểm tâm, đói thì ăn một miếng, cô còn chia cho cả Trương Thục Mai.
Trương Thục Mai mới đầu còn không nhận, từ chối đến hai lần thì mới chịu cầm lấy, sau khi cho vào miệng liền đối mặt nhìn Chử Hi một cái, sau đó cả hai cùng cười lên.
Có thể do kết được bạn mới, Chử Hi làm việc cũng không thấy mệt, buổi trưa tan làm, nộp đống cỏ đã cắt xong liền cùng Trương Thục Mai chia tay nhau ở giao lộ rồi đi về nhà.
Lúc về đã thấy đám người mẹ Lận đã ở nhà rồi, Chử Hi bây giờ cũng đã đi làm, vì vậy cũng không hay nếu bắt cô một mình nấu cơm rửa bát, thế nên bây giờ đều là luân phiên thay nhau làm.
Buổi trưa là mẹ Lận và cha Lận nấu cơm, Lận Xuân Miêu gánh nước, buổi tối đổi sang cô và Xuân Mai.
Chử Hi về phòng cởi mũ và áo khoác ngoài, lấy chậu để đi múc nước rồi lại về phòng rửa mặt lau người.
Vệ sinh sạch sẽ xong cô cũng không ra ngoài mà ngồi thất thần trước cửa sổ, lấy cái quạt mo quạt rồi lại quạt, cái cuộc sống này thật là buồn khi không có điện thoại di động mà.
Có điều cuộc sống êm đềm như này rất nhanh đã bị người khác phá hỏng rồi, buổi trưa vừa mới ăn cơm, bác gái cả đã kích động hùng hục xông vào nhà với một bộ dạng quái gở, vừa vào trong đã trái nhìn phải đánh giá, sau đó không chút khách khí hướng đến mẹ Lận chất vấn, “Con trai tôi về xách cả một túi chứa bao nhiêu đồ, nhà cô thì hay rồi, cứ vậy mà để một mình nhà cô độc chiếm hết.”
“Đó cũng là con trai tôi, vợ chú hai à, làm người cũng đừng không có lương tâm như vậy chứ, nếu không phải con trai tôi, cô làm gì có phúc khí sinh được ba đứa như này, cưới cho nó một quả phụ thì thôi đi, lại còn bóc lột hút máu con trai tôi, lấy máu và mồ hôi của con trai tôi nuôi ba đứa con nhà cô, nó còn có người anh em ruột…”
Có lẽ là do chuyện xảy ra lần trước, bác gái cả Lận đã quyết định vạch mặt rồi, nói chuyện cũng không chút khách khí nào, trực tiếp xoáy vào tim đen của mẹ Lận mà khua chiêng múa trống.
Đây là những lời nói mà nhà họ Lận không bao giờ muốn nghe, lý do tại sao mà mẹ Lận luôn yêu thương với bọn Xuân Miêu hơn là bởi vì người người xung quanh đều nhắc nhở bên tai bà ta, Lận Tông Kỳ là con của nhà bác cả, anh có anh chị em ruột thịt.
“Điều kiện gia đình tôi không tốt, đi học đại học là chuyện không thể nào, em trai em gái vẫn còn nhỏ, ba mẹ trong xưởng cũng chả thu nhập được bao nhiêu, có một đoạn thời gian phải cắt giảm nhân công, mẹ tôi là nhân viên thời vụ, chắc chắn là sẽ bị cắt bỏ, trong xưởng quy định, trong nhà nếu có người lên núi hay xuống nông thôn đều sẽ có đãi ngộ đặc biệt, mới đầu cứ nghĩ chỉ cần không bị cắt giảm là được, nào biết được sau khi tôi xuống nông thôn, mẹ tôi liền trở thành nhân viên chính thức…”
Chử Hi nghe xong chỉ biết cảm khái, cũng không biết nói gì để an ủi cô, cuối cùng chỉ không nóng không lạnh mà nói: “Về sau chắc chắn có thể về được nhà.”
Quả thật có thể về nhà, nhưng phải đợi tám năm. Tám năm, thanh xuân tươi đẹp của một người con gái đều hao phí ở nơi đây rồi.
“Vâng.”
Trương Thục Mai gật gật đầu, mỉm cười dịu dàng với Chử Hi, rồi nói với vẻ mặt cam chịu: “Cũng chỉ có thể an ủi bản thân như thế vậy.”
Có điều sau khi nghe Chử Hi đã kết hôn, đối tượng lại còn là một quân nhân thì lại biến thành cô ta an ủi cô, “Cô vẫn còn trẻ, cứ từ từ trải qua vậy, quân nhân cũng không có gì không tốt, nhà tôi hồi trước cũng có hàng xóm làm bộ đội, Tết đến hay có những dịp lễ gì đều mang rất nhiều đồ về.”
Nhưng cứ nhìn gương mặt kia của Chử Hi, cô ta lại có chút thương xót, sợ rằng ở thành phố cũng chẳng gặp được cô gái nào xinh đẹp đến như vậy, nếu là người thành phố thì chắc chắn sẽ được gả vào nhà tốt.
“Ừm, người đàn ông của tôi đối xử với tôi rất tốt.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Hai người tính cách cũng hợp nhau, cứ vừa cắt cỏ vừa nói chuyện phiếm, bận cả một buổi sáng cũng miễn cưỡng cắt xong đống cỏ kia. Chử Hi cắt một lúc lại nghỉ một lúc, cô cũng mang cả đồ ăn đi, đồ là do bản thân lén lút đi mua chút điểm tâm, đói thì ăn một miếng, cô còn chia cho cả Trương Thục Mai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Thục Mai mới đầu còn không nhận, từ chối đến hai lần thì mới chịu cầm lấy, sau khi cho vào miệng liền đối mặt nhìn Chử Hi một cái, sau đó cả hai cùng cười lên.
Có thể do kết được bạn mới, Chử Hi làm việc cũng không thấy mệt, buổi trưa tan làm, nộp đống cỏ đã cắt xong liền cùng Trương Thục Mai chia tay nhau ở giao lộ rồi đi về nhà.
Lúc về đã thấy đám người mẹ Lận đã ở nhà rồi, Chử Hi bây giờ cũng đã đi làm, vì vậy cũng không hay nếu bắt cô một mình nấu cơm rửa bát, thế nên bây giờ đều là luân phiên thay nhau làm.
Buổi trưa là mẹ Lận và cha Lận nấu cơm, Lận Xuân Miêu gánh nước, buổi tối đổi sang cô và Xuân Mai.
Chử Hi về phòng cởi mũ và áo khoác ngoài, lấy chậu để đi múc nước rồi lại về phòng rửa mặt lau người.
Vệ sinh sạch sẽ xong cô cũng không ra ngoài mà ngồi thất thần trước cửa sổ, lấy cái quạt mo quạt rồi lại quạt, cái cuộc sống này thật là buồn khi không có điện thoại di động mà.
Có điều cuộc sống êm đềm như này rất nhanh đã bị người khác phá hỏng rồi, buổi trưa vừa mới ăn cơm, bác gái cả đã kích động hùng hục xông vào nhà với một bộ dạng quái gở, vừa vào trong đã trái nhìn phải đánh giá, sau đó không chút khách khí hướng đến mẹ Lận chất vấn, “Con trai tôi về xách cả một túi chứa bao nhiêu đồ, nhà cô thì hay rồi, cứ vậy mà để một mình nhà cô độc chiếm hết.”
“Đó cũng là con trai tôi, vợ chú hai à, làm người cũng đừng không có lương tâm như vậy chứ, nếu không phải con trai tôi, cô làm gì có phúc khí sinh được ba đứa như này, cưới cho nó một quả phụ thì thôi đi, lại còn bóc lột hút máu con trai tôi, lấy máu và mồ hôi của con trai tôi nuôi ba đứa con nhà cô, nó còn có người anh em ruột…”
Có lẽ là do chuyện xảy ra lần trước, bác gái cả Lận đã quyết định vạch mặt rồi, nói chuyện cũng không chút khách khí nào, trực tiếp xoáy vào tim đen của mẹ Lận mà khua chiêng múa trống.
Đây là những lời nói mà nhà họ Lận không bao giờ muốn nghe, lý do tại sao mà mẹ Lận luôn yêu thương với bọn Xuân Miêu hơn là bởi vì người người xung quanh đều nhắc nhở bên tai bà ta, Lận Tông Kỳ là con của nhà bác cả, anh có anh chị em ruột thịt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro