Thập Niên 70: Tiểu Tức Phụ Nông Thôn
Lấy Được Một C...
Hồng Cần Tô Tửu
2024-09-23 21:59:04
Đội sản xuất số mười một và đội sản xuất số năm cách nhau không xa, khi Chử Hi qua đó thì người nhà họ Chử đã cơm nước xong. Trong nhà có sáu người con gái, năm người đã lấy chồng.
Hiện tại chỉ có con gái út ở nhà, con bé còn đi học.
Thấy Chử Hi lại đây, mẹ Chử kinh ngạc: “Sao lại tới đây, con bị nhà đó bắt nạt à?”
Nói xong liền lôi kéo người cô, ngó trái ngó phải.
Chử Hi vừa nghe lập tức cảm thấy tức giận, nhìn bà một cái: “Mẹ nói gì vậy, mẹ không thể mong con sống tốt được sao?”
Cô mạnh mẽ nhét đồ vào ngực mẹ Chử, sau đó nghênh ngang vào phòng, đặt mông ngồi trên ghế, còn không chút khách khí sai sử em gái: “Lục Ni, đi lấy cho chị chén nước.”
Trông rất phách lối.
Lục Ni thấy dáng vẻ của cô như vậy, vẻ mặt khó chịu, ngồi im bất động.
Mẹ Chử thấy thế liền đánh nhẹ vào lưng con bé: “Lề mà lề mề, chị gọi con đấy.”
Người đã đi rồi, còn ở đó gân cổ kêu lên: “Lấy cho chị con một chén trứng hấp, lấy hai quả.”
Chử Hi nghe vậy bật cười, kéo tay mẹ Chử, tranh công nói: “Xem con mua gì cho mẹ này? Con còn không nỡ ăn đấy.”
“Đúng rồi, lần trước mẹ có mua thịt cho mấy anh rể không vậy? Bữa cơm đó không thể thiếu, mẹ đừng keo kiệt đấy.”
Mẹ Chử nghe xong trừng cô: “Mua, mua. Sáng sớm hôm sau mẹ đã ra cửa hàng thịt mua một khối thịt mỡ thật to, cắt thành từng khối, chia ra cho bọn chúng mang đi, những việc này còn cần con nhắc sao? Nếu sau này con bị bắt nạt, mẹ sẽ kéo bọn họ theo làm chỗ dựa cho con. Khinh bà mày không có con trai sao, bà mày có đến bốn người con rể.”
Nói xong, không biết nghĩ đến điều gì, bà quay đầu, vẻ mặt đau lòng nhìn Chử Hi: “Vốn dĩ mẹ đã tìm một nhà tốt cho con, là một người mổ heo, vừa mất vợ, không thiếu thịt ăn, còn có một đứa con gái. Nào biết người nhà họ Chung thiếu đạo đức như vậy, lừa gả con cho nhà họ Lận.”
“...”
Một tên giết heo?
Thật lòng cảm ơn mẹ.
“Nhà họ Lận thì nhà họ Lận vậy, mẹ đã tìm người hỏi thăm qua, bà chị chồng của con có chút khó chơi, nhưng mà cũng không sao, tuổi cũng lớn rồi, không lâu sau sẽ phải gả chồng, con cứ mặc kệ là được. Còn người mẹ chồng kia cũng không cần sợ, bà ta chỉ mạnh miệng, bị chị dâu cả đè đầu cưỡi cổ. Chị dâu cả kia chính là mẹ ruột của chồng con, may mắn là làm con nuôi, nếu không có một người mẹ chồng như vậy con phải chịu không ít khổ.”
“Mẹ nghe nói tham gia quân ngũ được một thời gian rồi thì có thể theo quân. Con cần phải nắm chặt cơ hội này, đợi chồng con về phải dỗ dành nó thật tốt, cố gắng dọn ra ngoài, hai người sống với nhau…”
Mẹ Chử lải nhải không ngừng, giữa lúc đó Lục Ni bưng đến một chén trứng hấp, vàng vàng mềm mềm, Chử Hi vừa ăn vừa nghe bà kể chuyện nhà họ Lận.
Sau khi ăn xong trứng gà, cô cũng đã nghe hết những chuyện ngồi lê đôi mách của đội sản xuất số năm.
Lúc đi Chử Hi lại mang theo một ít trứng gà, một chút rau dưa tươi mát. Mấy ngày nay đội sản xuất mười một hái được đài sen sau núi, mẹ Chử cho cô tận nửa sọt.
Tuy nói nhà họ Chử có sáu người con gái, nhưng ngón tay còn có ngắn có dài, càng đừng nói đến sáu người con. Chử Tam Ni đứng hàng ba, kẹp ngay ở giữa, song cô lại xinh đẹp nhất, dáng vẻ kia ngay cả đời sau còn gây kinh diễm huống gì nơi thâm sơn cùng cốc này.
Đánh nhẹ một cái mẹ Chử đã đau lòng, đã thế Chử Tam Ni còn có một cái miệng ngọt, biết làm nũng, khiến mẹ Chử thương cô đến tận tâm khảm. Cô không thích làm việc thì không cho cô làm việc, cô muốn đọc sách thì cho cô đọc sách, đọc sách sáu năm vẫn không đậu nổi cấp ba, nếu không phải tuổi cô đã lớn, chỉ sợ mẹ Chử còn vui lòng cung phụng cô…
Lúc gần đi, mẹ Chử tiễn Chử Hi ra cửa, bà nhìn cô một cái, đột nhiên hạ giọng cảnh cáo: “Con yên phận sống ở nhà họ Lận cho mẹ, quên tên họ Tiêu kia đi. Nó đến tìm con, con cũng đừng quan tâm, nếu thanh danh lại hỏng nữa, sau này sẽ không gả đi được.”
Chử Hi nghe xong trong lòng cảm thấy không lành, kinh ngạc nhìn mẹ Chử: “Sao?”
Họ Tiêu, cô nhớ đến người trong đầu nguyên thân kia.
Trường trung học ở gần thị trấn, lúc nguyên thân đi học cũng không ngoan ngoãn gì cho cam, quen nhiều nam sinh cùng một lúc. Cuối cùng xác định quan hệ với nam sinh họ Tiêu nhà ở trong thị trấn, tuy rằng gia cảnh nam sinh kia bình thường, nhưng có một người chú làm chủ xưởng ở huyện lị. Đáng tiếc người bên nhà trai không đồng ý cho họ ở bên nhau, giới thiệu cho nam sinh một người con gái làm ở tiệm cơm quốc doanh.
Nguyên thân cũng không thích nam sinh kia quá nhiều, cô ta chỉ muốn dựa vào nam sinh để thoát khỏi khe suối nghèo khổ này. Cho nên sau khi chia tay trong nhà giới thiệu cô cho Chung Thuyên Tử ở đội sản xuất số sáu, cách đội mười một hơi xa, có lẽ vì thế mà họ không biết “lịch sử đen” của Chử Hi.
Hiện tại chỉ có con gái út ở nhà, con bé còn đi học.
Thấy Chử Hi lại đây, mẹ Chử kinh ngạc: “Sao lại tới đây, con bị nhà đó bắt nạt à?”
Nói xong liền lôi kéo người cô, ngó trái ngó phải.
Chử Hi vừa nghe lập tức cảm thấy tức giận, nhìn bà một cái: “Mẹ nói gì vậy, mẹ không thể mong con sống tốt được sao?”
Cô mạnh mẽ nhét đồ vào ngực mẹ Chử, sau đó nghênh ngang vào phòng, đặt mông ngồi trên ghế, còn không chút khách khí sai sử em gái: “Lục Ni, đi lấy cho chị chén nước.”
Trông rất phách lối.
Lục Ni thấy dáng vẻ của cô như vậy, vẻ mặt khó chịu, ngồi im bất động.
Mẹ Chử thấy thế liền đánh nhẹ vào lưng con bé: “Lề mà lề mề, chị gọi con đấy.”
Người đã đi rồi, còn ở đó gân cổ kêu lên: “Lấy cho chị con một chén trứng hấp, lấy hai quả.”
Chử Hi nghe vậy bật cười, kéo tay mẹ Chử, tranh công nói: “Xem con mua gì cho mẹ này? Con còn không nỡ ăn đấy.”
“Đúng rồi, lần trước mẹ có mua thịt cho mấy anh rể không vậy? Bữa cơm đó không thể thiếu, mẹ đừng keo kiệt đấy.”
Mẹ Chử nghe xong trừng cô: “Mua, mua. Sáng sớm hôm sau mẹ đã ra cửa hàng thịt mua một khối thịt mỡ thật to, cắt thành từng khối, chia ra cho bọn chúng mang đi, những việc này còn cần con nhắc sao? Nếu sau này con bị bắt nạt, mẹ sẽ kéo bọn họ theo làm chỗ dựa cho con. Khinh bà mày không có con trai sao, bà mày có đến bốn người con rể.”
Nói xong, không biết nghĩ đến điều gì, bà quay đầu, vẻ mặt đau lòng nhìn Chử Hi: “Vốn dĩ mẹ đã tìm một nhà tốt cho con, là một người mổ heo, vừa mất vợ, không thiếu thịt ăn, còn có một đứa con gái. Nào biết người nhà họ Chung thiếu đạo đức như vậy, lừa gả con cho nhà họ Lận.”
“...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một tên giết heo?
Thật lòng cảm ơn mẹ.
“Nhà họ Lận thì nhà họ Lận vậy, mẹ đã tìm người hỏi thăm qua, bà chị chồng của con có chút khó chơi, nhưng mà cũng không sao, tuổi cũng lớn rồi, không lâu sau sẽ phải gả chồng, con cứ mặc kệ là được. Còn người mẹ chồng kia cũng không cần sợ, bà ta chỉ mạnh miệng, bị chị dâu cả đè đầu cưỡi cổ. Chị dâu cả kia chính là mẹ ruột của chồng con, may mắn là làm con nuôi, nếu không có một người mẹ chồng như vậy con phải chịu không ít khổ.”
“Mẹ nghe nói tham gia quân ngũ được một thời gian rồi thì có thể theo quân. Con cần phải nắm chặt cơ hội này, đợi chồng con về phải dỗ dành nó thật tốt, cố gắng dọn ra ngoài, hai người sống với nhau…”
Mẹ Chử lải nhải không ngừng, giữa lúc đó Lục Ni bưng đến một chén trứng hấp, vàng vàng mềm mềm, Chử Hi vừa ăn vừa nghe bà kể chuyện nhà họ Lận.
Sau khi ăn xong trứng gà, cô cũng đã nghe hết những chuyện ngồi lê đôi mách của đội sản xuất số năm.
Lúc đi Chử Hi lại mang theo một ít trứng gà, một chút rau dưa tươi mát. Mấy ngày nay đội sản xuất mười một hái được đài sen sau núi, mẹ Chử cho cô tận nửa sọt.
Tuy nói nhà họ Chử có sáu người con gái, nhưng ngón tay còn có ngắn có dài, càng đừng nói đến sáu người con. Chử Tam Ni đứng hàng ba, kẹp ngay ở giữa, song cô lại xinh đẹp nhất, dáng vẻ kia ngay cả đời sau còn gây kinh diễm huống gì nơi thâm sơn cùng cốc này.
Đánh nhẹ một cái mẹ Chử đã đau lòng, đã thế Chử Tam Ni còn có một cái miệng ngọt, biết làm nũng, khiến mẹ Chử thương cô đến tận tâm khảm. Cô không thích làm việc thì không cho cô làm việc, cô muốn đọc sách thì cho cô đọc sách, đọc sách sáu năm vẫn không đậu nổi cấp ba, nếu không phải tuổi cô đã lớn, chỉ sợ mẹ Chử còn vui lòng cung phụng cô…
Lúc gần đi, mẹ Chử tiễn Chử Hi ra cửa, bà nhìn cô một cái, đột nhiên hạ giọng cảnh cáo: “Con yên phận sống ở nhà họ Lận cho mẹ, quên tên họ Tiêu kia đi. Nó đến tìm con, con cũng đừng quan tâm, nếu thanh danh lại hỏng nữa, sau này sẽ không gả đi được.”
Chử Hi nghe xong trong lòng cảm thấy không lành, kinh ngạc nhìn mẹ Chử: “Sao?”
Họ Tiêu, cô nhớ đến người trong đầu nguyên thân kia.
Trường trung học ở gần thị trấn, lúc nguyên thân đi học cũng không ngoan ngoãn gì cho cam, quen nhiều nam sinh cùng một lúc. Cuối cùng xác định quan hệ với nam sinh họ Tiêu nhà ở trong thị trấn, tuy rằng gia cảnh nam sinh kia bình thường, nhưng có một người chú làm chủ xưởng ở huyện lị. Đáng tiếc người bên nhà trai không đồng ý cho họ ở bên nhau, giới thiệu cho nam sinh một người con gái làm ở tiệm cơm quốc doanh.
Nguyên thân cũng không thích nam sinh kia quá nhiều, cô ta chỉ muốn dựa vào nam sinh để thoát khỏi khe suối nghèo khổ này. Cho nên sau khi chia tay trong nhà giới thiệu cô cho Chung Thuyên Tử ở đội sản xuất số sáu, cách đội mười một hơi xa, có lẽ vì thế mà họ không biết “lịch sử đen” của Chử Hi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro