Thập Niên 70: Tiểu Tức Phụ Nông Thôn
Thẹn Thùng 1
Hồng Cần Tô Tửu
2024-09-23 21:59:04
Lận Tông Kỳ tắm rửa ở bên ngoài. Ở trong bộ đội, mùa đông tắm nước lạnh là chuyện thường xuyên, huống chi hiện tại còn là mùa hè, cũng không cảm thấy vấn đề gì.
Trở lại phòng, Chử Hi đã nằm xuống, trong phòng chỉ có một cái giường một cái chăn, màn lụa màu trắng đè chặt, mơ hồ nhìn thấy cô nằm ở bên trong, chỉ đắp một góc chăn che bụng.
Màn lụa màu trắng trước kia không có, mùa hè ở nhà anh đều lấy lá ngải ở cửa hun, không khí mù mịt, nhưng trong núi có nhiều muỗi, hun khói cũng hun không hết.
Lận Tông Kỳ cũng không ngại ngùng, sau khi lên giường đè chặt màn chống muỗi một lần nữa, người ngồi ở bên ngoài, theo động tác của anh, giường lắc lư theo, phát ra một tiếng cót két.
Thân thể anh cứng đờ, hơi ngừng một chút, sau khi âm thanh không còn mới chậm rãi nằm xuống.
Hai người đều không nói gì, cũng không biết phải nói cái gì, trong phòng quá yên tĩnh, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
Chử Hi nằm một lúc vẫn thấy anh không có ý muốn mở miệng, nhịn không được nghiêng người sang nhìn anh, người đàn ông gần trong gang tấc. Trong phòng lúc này không tính là hoàn toàn tối đen, đối diện giường chính là cửa sổ, ánh trăng chiếu vào, có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của anh.
Dường như nhận thấy được động tác của cô, thân thể người đàn ông căng thẳng, hô hấp cũng nhẹ nhàng hơn.
Không biết vì sao, Chử Hi nhìn bộ dạng của anh đột nhiên cảm thấy không thú vị, tay vươn ra lại rụt trở về, nhìn anh một cái, xoay người đi.
Không cố ý che dấu động tĩnh, giường theo động tác của cô phát ra âm thanh cọt kẹt.
Chờ giường vững vàng trở lại, người đàn ông mới mở mắt, liếc mắt nhìn bên cạnh, nhìn bóng lưng cô rồi chìm vào trầm mặc.
Một lúc lâu sau mới nhắm mắt lại.
Chỉ là, khi anh nhắm mắt lại không bao lâu, trên người đột nhiên có một thân thể mềm mại dán sát vào, đầu gối lên vai anh, tay ôm eo anh, một chân còn đặt trên người anh.
Giường lắc lư dữ dội.
Lận Tông Kỳ bỗng nhiên mở mắt ra, trong nháy mắt cơn buồn ngủ cũng hoàn toàn biến mất.
Cúi đầu nhìn người bên cạnh, người phụ nữ dường như có chút không thoải mái, mặt còn cọ cọ trên vai anh, tìm một vị trí hợp ý.
Trán sát vào cằm anh, hai người đột nhiên thân mật vô cùng.
Yên lặng một lúc, Lận Tông Kỳ giật giật thân thể, nào ngờ người dán vào anh lại ôm anh càng chặt hơn.
“...”
...
Buổi sáng trời còn chưa sáng, Lận Tông Kỳ đã bị sự nóng bức làm cho tỉnh, trên người đẫm mồ hôi rất khó chịu.
Mở mắt ra, đập vào mắt chính là một gương mặt kiều diễm, mắt nhắm chặt, môi khẽ mở, dường như dán vào anh.
Vẻ mặt hơi giật mình, nhưng rất nhanh nhớ hết mọi chuyện, nhìn lại thì phát hiện mình không biết từ lúc nào đã ôm người ta vào trong ngực, hai người đều có chút nóng, quần áo dán vào nhau đều ướt.
Lận Tông Kỳ thấy cô chưa tỉnh, mím môi, nhẹ nhàng buông người ra, dường như còn sợ bị Chử Hi phát hiện, đẩy người vào trong, nghe được cô phát ra tiếng ưm không thoải mái, động tác trên tay cứng đờ, thân mình che dấu dịch ra ngoài một chút.
Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời vẫn tối, còn có ánh trăng, cũng không biết hiện tại là lúc nào, có thể tối hôm qua ngủ hơi sớm, hôm nay tỉnh cũng sớm.
Không nghe thấy bên ngoài có ai mở cửa nên anh một lần nữa nhắm mắt lại, đưa lưng về phía người kia, nhưng xúc cảm vừa rồi trong ngực và mồ hôi ướt đẫm ngực vẫn luôn ở đó.
Buổi sáng khi Chử Hi tỉnh lại bên người đã không còn ai, cô ngủ quá say, người đi lúc nào cũng không biết.
Ngồi trên giường ngẩn người, trong đầu nhớ tới chuyện tối hôm qua, nhịn không được có chút ảo não gãi gãi tóc, tối hôm qua cô hẳn là chủ động hơn một chút rồi.
Người đàn ông này ở nhà cũng không biết ở lại mấy ngày, nhìn bộ dáng tối hôm qua của anh, không chủ động, nhưng nếu cô chủ động cũng sẽ không né tránh, nghĩ đến tâm trạng lại buồn bực.
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng đột nhiên bị bên ngoài đẩy ra.
Người đàn ông cao lớn, anh vừa đi vào, phòng trong nháy mắt cảm giác căn phòng trở nên chật hẹp, trong tay cầm một cái chậu, là cái tối hôm qua cô để quần áo bẩn, hiện tại trống rỗng, còn nhỏ nước.
Hôm nay anh đã thay quần áo, áo khoác dài tay sợi đay màu xám và quần, áo khoác dài tay bị anh cuốn lên, lộ ra cánh tay gầy gò lại khỏe mạnh.
Trở lại phòng, Chử Hi đã nằm xuống, trong phòng chỉ có một cái giường một cái chăn, màn lụa màu trắng đè chặt, mơ hồ nhìn thấy cô nằm ở bên trong, chỉ đắp một góc chăn che bụng.
Màn lụa màu trắng trước kia không có, mùa hè ở nhà anh đều lấy lá ngải ở cửa hun, không khí mù mịt, nhưng trong núi có nhiều muỗi, hun khói cũng hun không hết.
Lận Tông Kỳ cũng không ngại ngùng, sau khi lên giường đè chặt màn chống muỗi một lần nữa, người ngồi ở bên ngoài, theo động tác của anh, giường lắc lư theo, phát ra một tiếng cót két.
Thân thể anh cứng đờ, hơi ngừng một chút, sau khi âm thanh không còn mới chậm rãi nằm xuống.
Hai người đều không nói gì, cũng không biết phải nói cái gì, trong phòng quá yên tĩnh, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
Chử Hi nằm một lúc vẫn thấy anh không có ý muốn mở miệng, nhịn không được nghiêng người sang nhìn anh, người đàn ông gần trong gang tấc. Trong phòng lúc này không tính là hoàn toàn tối đen, đối diện giường chính là cửa sổ, ánh trăng chiếu vào, có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của anh.
Dường như nhận thấy được động tác của cô, thân thể người đàn ông căng thẳng, hô hấp cũng nhẹ nhàng hơn.
Không biết vì sao, Chử Hi nhìn bộ dạng của anh đột nhiên cảm thấy không thú vị, tay vươn ra lại rụt trở về, nhìn anh một cái, xoay người đi.
Không cố ý che dấu động tĩnh, giường theo động tác của cô phát ra âm thanh cọt kẹt.
Chờ giường vững vàng trở lại, người đàn ông mới mở mắt, liếc mắt nhìn bên cạnh, nhìn bóng lưng cô rồi chìm vào trầm mặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một lúc lâu sau mới nhắm mắt lại.
Chỉ là, khi anh nhắm mắt lại không bao lâu, trên người đột nhiên có một thân thể mềm mại dán sát vào, đầu gối lên vai anh, tay ôm eo anh, một chân còn đặt trên người anh.
Giường lắc lư dữ dội.
Lận Tông Kỳ bỗng nhiên mở mắt ra, trong nháy mắt cơn buồn ngủ cũng hoàn toàn biến mất.
Cúi đầu nhìn người bên cạnh, người phụ nữ dường như có chút không thoải mái, mặt còn cọ cọ trên vai anh, tìm một vị trí hợp ý.
Trán sát vào cằm anh, hai người đột nhiên thân mật vô cùng.
Yên lặng một lúc, Lận Tông Kỳ giật giật thân thể, nào ngờ người dán vào anh lại ôm anh càng chặt hơn.
“...”
...
Buổi sáng trời còn chưa sáng, Lận Tông Kỳ đã bị sự nóng bức làm cho tỉnh, trên người đẫm mồ hôi rất khó chịu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mở mắt ra, đập vào mắt chính là một gương mặt kiều diễm, mắt nhắm chặt, môi khẽ mở, dường như dán vào anh.
Vẻ mặt hơi giật mình, nhưng rất nhanh nhớ hết mọi chuyện, nhìn lại thì phát hiện mình không biết từ lúc nào đã ôm người ta vào trong ngực, hai người đều có chút nóng, quần áo dán vào nhau đều ướt.
Lận Tông Kỳ thấy cô chưa tỉnh, mím môi, nhẹ nhàng buông người ra, dường như còn sợ bị Chử Hi phát hiện, đẩy người vào trong, nghe được cô phát ra tiếng ưm không thoải mái, động tác trên tay cứng đờ, thân mình che dấu dịch ra ngoài một chút.
Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời vẫn tối, còn có ánh trăng, cũng không biết hiện tại là lúc nào, có thể tối hôm qua ngủ hơi sớm, hôm nay tỉnh cũng sớm.
Không nghe thấy bên ngoài có ai mở cửa nên anh một lần nữa nhắm mắt lại, đưa lưng về phía người kia, nhưng xúc cảm vừa rồi trong ngực và mồ hôi ướt đẫm ngực vẫn luôn ở đó.
Buổi sáng khi Chử Hi tỉnh lại bên người đã không còn ai, cô ngủ quá say, người đi lúc nào cũng không biết.
Ngồi trên giường ngẩn người, trong đầu nhớ tới chuyện tối hôm qua, nhịn không được có chút ảo não gãi gãi tóc, tối hôm qua cô hẳn là chủ động hơn một chút rồi.
Người đàn ông này ở nhà cũng không biết ở lại mấy ngày, nhìn bộ dáng tối hôm qua của anh, không chủ động, nhưng nếu cô chủ động cũng sẽ không né tránh, nghĩ đến tâm trạng lại buồn bực.
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng đột nhiên bị bên ngoài đẩy ra.
Người đàn ông cao lớn, anh vừa đi vào, phòng trong nháy mắt cảm giác căn phòng trở nên chật hẹp, trong tay cầm một cái chậu, là cái tối hôm qua cô để quần áo bẩn, hiện tại trống rỗng, còn nhỏ nước.
Hôm nay anh đã thay quần áo, áo khoác dài tay sợi đay màu xám và quần, áo khoác dài tay bị anh cuốn lên, lộ ra cánh tay gầy gò lại khỏe mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro