Thập Niên 70: Tiểu Tức Phụ Nông Thôn
Trở Về 1
Hồng Cần Tô Tửu
2024-09-23 21:59:04
Thời gian ở nông thôn trôi qua rất mau, tháng chín vừa đi qua, trong nháy mắt đã tới mùa đông, ở đây không có mùa thu, áo khoác còn chưa mặc được hai ngày, mưa đổ xuống trời bắt đầu lạnh, ít thời gian để người ta thích ứng.
Sáu tháng cuối năm tuy rằng việc nông ít, nhưng những việc thượng vàng hạ cám cũng không ít, bắt cá, đốn củi, nộp lương thực, nộp heo, đào ngó sen… Càng đến cuối năm càng bận, trong đó công việc thống kê công điểm và phân chia lương thực là phiền phức nhất, cũng không thể sai sót chút nào, chỉ đội sản xuất số năm đã hơn hai mươi hộ, cộng vào gần ba trăm người, càng đừng nói cả đại đội Ngưu Đường có mười một đội sản xuất, phía trên còn có công xã, chờ các lãnh đạo công xã mở họp xong đưa ra mệnh lệnh, người bên dưới mới bắt đầu hành động, một tầng kéo theo một tầng.
Nhà họ Lận chủ yếu là mẹ Lận làm chủ, tính tình cha Lận mềm mỏng, bảo ông ta ra ngoài giao tiếp với người ta còn không biết phải xếp đến năm nào tháng nào, nhưng mẹ Lận cũng không lo lắng, tên của chính bà ta cũng không biết, càng đừng nói tính toán, quyển sổ nhỏ chấm công điểm trong nhà đã dùng cách lung tung lộn xộn viết đầy hết, chính bà ta cũng không biết tính toán, hàng năm đều là nhân viên chấm công nói bao nhiêu thì bấy nhiêu, nhiều công điểm như thế, trong đội lại nhiều người như vậy, bận rộn vội vàng, tính nhiều tính ít thật ra bọn họ cũng không biết.
Đáng tiếc bây giờ Hữu Khánh mới lớp một, điều này có nghĩa là nó cũng chưa hiểu gì.
Cũng may năm nay có Chử Hi, trực tiếp lấy quyển sổ trong tay mẹ Lận, tính rõ ràng từng bước từng bước cho bà ta, sợ tính sai còn tính tận ba lần, cuối cùng nói cho bà ta năm nay chúng ta kiếm được bao nhiêu công điểm, dựa theo chế độ công điểm, nhà bọn họ có thể lấy được bao nhiêu lương thực, bao nhiêu ngô, bao nhiêu khoai tây khoai lang…
Mẹ Lận hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi ra ngoài, chạy liên tục nửa tháng mới lấy hết đồ về trong nhà, nhà bọn họ coi như sớm, bởi vì Chử Hi đã tính toán rõ ràng hết, nhân viên chấm công tính một lần đối chiếu con số là qua, những nhà khác lo lắng, lôi kéo nhân viên chấm công không ngừng, nhất quyết bảo người ta tính thêm hai lần.
Vì việc này, mẹ Lận vô cùng đắc ý, còn luộc hai quả trứng gà cho ‘công thần’ Chử Hi.
Lúc này trời lạnh cũng phải làm việc, trong đội sản xuất có vườn trái cây, đội trưởng sợ cây bị đông lạnh hư hết, còn bảo người ta xoắn cỏ thành dây thừng bao thân cây lại, đê sông cũng phải gia cố, nếu không năm sau thời tiết ấm áp ruộng phía dưới sẽ gặp họa…
Bận rộn như thế, thời gian thoáng chốc tới cuối năm.
Nhưng trước khi Lận Tông Kỳ trở về, nhà họ Lận còn xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ, không biết như thế nào, đột nhiên có mấy người xa lạ mặc quần áo quân đội màu xanh lá chạy đến trong nhà đưa ra nghi vấn dân cư, trông rất không dễ trêu vào.
Quả nhiên, còn chưa hỏi hai câu đã có người trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: "Ai là Chử Tam Ni? Có người tố cáo nhà các cô buôn người, bây giờ cần điều tra tình huống một chút."
Vừa thấy màn này, người nhà họ Lận giật nảy mình, nhất là mẹ Lận, mặt mũi trắng bệch, nghe xong lời này hận không thể trực tiếp xông lên giải thích rõ ràng, "Các người… Các người… là ai vậy? Cũng không thể đổ oan người tốt, gì mà buôn người, đó là người mà nhà chúng tiêu tốn lễ hỏi mới cưới được…"
Ba người mặc quần áo quân đội màu xanh lá lạnh lùng nhìn bà ta một cái, người đàn ông vóc dáng thấp bé đứng ở giữa lại không khách sáo mở miệng, "Chử Tam Ni đâu? Chuyện này chúng tôi cần hỏi người trong cuộc."
"Con dâu tôi sang nhà mẹ đẻ rồi, các người chờ lát, tôi đi gọi con bé về…"
Lận Hữu Khánh chạy một đường tới đội sản xuất số mười một, đụng phải Chử Hi đi được nửa đường, hiện tại bầu trời sớm đã tối đen, cô cũng sẽ không ở lâu, thật ra cũng chỉ là mấy ngày nay thường xuyên về nhà mẹ đẻ, chủ yếu là muốn thừa dịp mấy ngày nay tuyết lớn không làm việc, cô về nhà học may quần áo với mẹ Chử, sang năm cô sẽ đi theo quân, đến lúc đó không biết làm quần áo không được.
Vì thế hai ngày nay cô thường dùng vải lần trước còn thừa may quần lót cho Lận Tông Kỳ để luyện tập, ở bên cạnh mẹ Chử học cũng ra ngô ra khoai.
Lận Hữu Khánh nhìn thấy Chử Hi, chạy đến mức cái mũi sắp đông lạnh tới đỏ, không đợi cô hỏi, nó đã vội vã nói toàn bộ chuyện xảy ra trong nhà cho cô nghe, xong rồi vội hỏi: "Chị dâu, mau trở về nhìn xem, bọn họ nói muốn tìm chị tìm hiểu tình hình, bọn em sẽ không gặp chuyện không may đâu nhỉ…"
Buôn người gì đó nó cũng không hiểu, nhưng nghe cũng biết không phải chuyện gì tốt, khoảng thời gian trước còn nghe nói đội sản xuất số bảy lại có người bị kéo đi phê bình, vào mùa đông bị người ta cởi sạch quần áo giội nước đá, còn quỳ gối trong chuồng bò, nó sợ hãi.
Sáu tháng cuối năm tuy rằng việc nông ít, nhưng những việc thượng vàng hạ cám cũng không ít, bắt cá, đốn củi, nộp lương thực, nộp heo, đào ngó sen… Càng đến cuối năm càng bận, trong đó công việc thống kê công điểm và phân chia lương thực là phiền phức nhất, cũng không thể sai sót chút nào, chỉ đội sản xuất số năm đã hơn hai mươi hộ, cộng vào gần ba trăm người, càng đừng nói cả đại đội Ngưu Đường có mười một đội sản xuất, phía trên còn có công xã, chờ các lãnh đạo công xã mở họp xong đưa ra mệnh lệnh, người bên dưới mới bắt đầu hành động, một tầng kéo theo một tầng.
Nhà họ Lận chủ yếu là mẹ Lận làm chủ, tính tình cha Lận mềm mỏng, bảo ông ta ra ngoài giao tiếp với người ta còn không biết phải xếp đến năm nào tháng nào, nhưng mẹ Lận cũng không lo lắng, tên của chính bà ta cũng không biết, càng đừng nói tính toán, quyển sổ nhỏ chấm công điểm trong nhà đã dùng cách lung tung lộn xộn viết đầy hết, chính bà ta cũng không biết tính toán, hàng năm đều là nhân viên chấm công nói bao nhiêu thì bấy nhiêu, nhiều công điểm như thế, trong đội lại nhiều người như vậy, bận rộn vội vàng, tính nhiều tính ít thật ra bọn họ cũng không biết.
Đáng tiếc bây giờ Hữu Khánh mới lớp một, điều này có nghĩa là nó cũng chưa hiểu gì.
Cũng may năm nay có Chử Hi, trực tiếp lấy quyển sổ trong tay mẹ Lận, tính rõ ràng từng bước từng bước cho bà ta, sợ tính sai còn tính tận ba lần, cuối cùng nói cho bà ta năm nay chúng ta kiếm được bao nhiêu công điểm, dựa theo chế độ công điểm, nhà bọn họ có thể lấy được bao nhiêu lương thực, bao nhiêu ngô, bao nhiêu khoai tây khoai lang…
Mẹ Lận hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi ra ngoài, chạy liên tục nửa tháng mới lấy hết đồ về trong nhà, nhà bọn họ coi như sớm, bởi vì Chử Hi đã tính toán rõ ràng hết, nhân viên chấm công tính một lần đối chiếu con số là qua, những nhà khác lo lắng, lôi kéo nhân viên chấm công không ngừng, nhất quyết bảo người ta tính thêm hai lần.
Vì việc này, mẹ Lận vô cùng đắc ý, còn luộc hai quả trứng gà cho ‘công thần’ Chử Hi.
Lúc này trời lạnh cũng phải làm việc, trong đội sản xuất có vườn trái cây, đội trưởng sợ cây bị đông lạnh hư hết, còn bảo người ta xoắn cỏ thành dây thừng bao thân cây lại, đê sông cũng phải gia cố, nếu không năm sau thời tiết ấm áp ruộng phía dưới sẽ gặp họa…
Bận rộn như thế, thời gian thoáng chốc tới cuối năm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng trước khi Lận Tông Kỳ trở về, nhà họ Lận còn xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ, không biết như thế nào, đột nhiên có mấy người xa lạ mặc quần áo quân đội màu xanh lá chạy đến trong nhà đưa ra nghi vấn dân cư, trông rất không dễ trêu vào.
Quả nhiên, còn chưa hỏi hai câu đã có người trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: "Ai là Chử Tam Ni? Có người tố cáo nhà các cô buôn người, bây giờ cần điều tra tình huống một chút."
Vừa thấy màn này, người nhà họ Lận giật nảy mình, nhất là mẹ Lận, mặt mũi trắng bệch, nghe xong lời này hận không thể trực tiếp xông lên giải thích rõ ràng, "Các người… Các người… là ai vậy? Cũng không thể đổ oan người tốt, gì mà buôn người, đó là người mà nhà chúng tiêu tốn lễ hỏi mới cưới được…"
Ba người mặc quần áo quân đội màu xanh lá lạnh lùng nhìn bà ta một cái, người đàn ông vóc dáng thấp bé đứng ở giữa lại không khách sáo mở miệng, "Chử Tam Ni đâu? Chuyện này chúng tôi cần hỏi người trong cuộc."
"Con dâu tôi sang nhà mẹ đẻ rồi, các người chờ lát, tôi đi gọi con bé về…"
Lận Hữu Khánh chạy một đường tới đội sản xuất số mười một, đụng phải Chử Hi đi được nửa đường, hiện tại bầu trời sớm đã tối đen, cô cũng sẽ không ở lâu, thật ra cũng chỉ là mấy ngày nay thường xuyên về nhà mẹ đẻ, chủ yếu là muốn thừa dịp mấy ngày nay tuyết lớn không làm việc, cô về nhà học may quần áo với mẹ Chử, sang năm cô sẽ đi theo quân, đến lúc đó không biết làm quần áo không được.
Vì thế hai ngày nay cô thường dùng vải lần trước còn thừa may quần lót cho Lận Tông Kỳ để luyện tập, ở bên cạnh mẹ Chử học cũng ra ngô ra khoai.
Lận Hữu Khánh nhìn thấy Chử Hi, chạy đến mức cái mũi sắp đông lạnh tới đỏ, không đợi cô hỏi, nó đã vội vã nói toàn bộ chuyện xảy ra trong nhà cho cô nghe, xong rồi vội hỏi: "Chị dâu, mau trở về nhìn xem, bọn họ nói muốn tìm chị tìm hiểu tình hình, bọn em sẽ không gặp chuyện không may đâu nhỉ…"
Buôn người gì đó nó cũng không hiểu, nhưng nghe cũng biết không phải chuyện gì tốt, khoảng thời gian trước còn nghe nói đội sản xuất số bảy lại có người bị kéo đi phê bình, vào mùa đông bị người ta cởi sạch quần áo giội nước đá, còn quỳ gối trong chuồng bò, nó sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro