Thập Niên 70: Tiểu Tức Phụ Nông Thôn
Viết Thư 1
Hồng Cần Tô Tửu
2024-09-23 21:59:04
Lần này thư Lận Tông Kỳ gửi về chính là, một trang dài đều là hỏi thăm sức khỏe, chuyện trong nhà ngoài nhà đều nhắc tới, trọng điểm chính là Chử Hi, nhưng thật ra cũng không quá trực tiếp, đầu tiên là nói một chút về tình huống của mình, sau đó hỏi cô gần đây có vất vả không, bây giờ chính là lúc ngày mùa, bảo cô chú ý nghỉ ngơi. Cô có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh.
Người nhà họ Lận đã quen rồi, bây giờ cầm được thư của Lận Tông Kỳ cũng lười xem, trực tiếp đưa cho Chử Hi, để cô cầm vào phòng xem.
Lần này Lận Tông Kỳ không có gửi gì về cả, trời nóng không dễ bảo quản, chỉ có hai miếng thịt khô phơi cứng như đá, thịt không nhiều lắm, nhưng mẹ Lận thích, lấy được tới tay lập tức vui mừng rạo rực chạy vào phòng bếp, còn nói: "Đây là thứ tốt, buổi tối nấu hai miếng cho các con."
Người nhà họ Lận hẳn đã từng nếm qua, ánh mắt nhìn chằm chằm hai miếng thịt không nỡ dời tầm mắt, Lận Hữu Khánh còn hợp tình hình mà nuốt nước miếng một cái.
Chử Hi nhận lấy thư, cũng không đọc, trực tiếp nhét vào trong túi, mang theo hai gói thuốc trong tay chuẩn bị đi vào phòng bếp,. Người vừa đi tới cửa, như là nhớ tới cái gì, bước một bước, sau đó quay đầu ném một tin tức nặng cân, "Con mang thai rồi."
Không để ý dáng vẻ sửng sốt ngây ngốc của mọi người, quơ quơ thuốc trong tay, xoay người bước đi.
Ra khỏi cửa bèn gọi vào phòng bếp, "Mẹ, sắc thuốc cho con."
"Sắc thuốc cái rắm, con lại gây ra chuyện gì vậy?"
…
Buổi tối lúc ăn cơm, cả nhà đều dùng vẻ mặt chưa kịp hoàn hồn nhìn Chử Hi, ánh mắt thường thường đảo một vòng ở trên người cô.
Ngược lại Chử Hi ăn một cách vui vẻ, thịt mặn kèm rau dưa, hương vị rất không tệ, vừa ăn vừa bình thản nói: "Bác sĩ nói, thân thể con yếu ớt, cần tĩnh dưỡng thật tốt, con cảm thấy, có thể là ở nhà họ Chung chịu quá nhiều khổ, bị tức giận nhiều, bây giờ đột nhiên mang thai cũng chưa có chuẩn bị tốt, tâm tình trong một chốc còn chưa điều tiết được, mấy ngày nay con sẽ không đi làm, tránh mệt chết thân mình."
Không chút nào áy náy lấy nhà họ Chung ra làm hiệp sĩ đội nồi.
"Với lại, bây giờ còn ít tháng, cục cưng còn khá mảnh mai, việc như nấu cơm cũng không thể đụng, ngửi phải mùi vị đó đã có hơi chịu không nổi, mọi người hãy khoan dung một chút, con cũng ăn không hết bao nhiêu, chồng con có thể nuôi con."
"Ồ, đúng rồi, con còn phải bồi bổ dinh dưỡng, không thể thiếu trứng gà, không nói mỗi ngày một quả, cách ngày cũng phải một quả chắc được nhỉ."
Chử Hi ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt mẹ Lận càng ngày càng khó coi, không cho từ chối, "Nếu mọi người không đồng ý thì con trở về nhà mẹ đẻ, con cũng không sao cả."
Ngoài miệng nói nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu hoàn toàn không phải như thế.
Cô mới sẽ không khách sáo với bọn họ, mỗi tháng Lận Tông Kỳ đều gửi tiền về nhà, tuy rằng không nhiều lắm nhưng những năm nay nhà họ Lận cũng tích được một khoản, ở nông thôn đâu có chỗ nào tiêu tiền, số tiền này cuối cùng không phải là cho ba người Lận Xuân Miêu sao.
Nếu Lận Tông Kỳ đối đãi với bọn họ như người nhà, vậy bọn họ đương nhiên cũng phải chăm sóc vợ và cục cưng của anh cho tốt.
Mặt mẹ Lận đều tái đi rồi, nghẹn nửa ngày, cuối cùng trừng mắt nhìn Chử Hi một cách hung ác.
Đưa cô về nhà mẹ đẻ?
Cũng mệt cô nghĩ ra, nếu trở về nhà mẹ đẻ, mặt mình để chỗ nào, đến lúc đó còn không biết bị người ta mắng thành cái dạng gì, chị dâu cả chắc chắn cũng muốn lại đây gây sự.
Lui một bước mà nói, cho dù để cô trở về nhà mẹ đẻ, vậy cuối cùng không trở lại thì làm sao? Đại Oa còn không tức giận với bà ta à? Con nhóc đó miệng mồm như vậy, lại một bụng toan tính, con cả không phải đối thủ của cô. Chắc chắn nói cái gì nó tin cái đó, đến lúc đó đừng nói gửi tiền về nhà, e rằng ngay cả thư cũng không có, vậy chẳng phải là toàn bộ hời cho con nhỏ chết tiệt này sao?
"Ăn cơm!"
Hung dữ phun ra hai chữ, vùi đầu lay chiếc đũa, trái lại cũng không nói gì nữa.
Xem như cam chịu yêu cầu của cô.
Lận Xuân Miêu ở bên cạnh thấy vậy vẻ mặt ngạc nhiên, cô ta biết mẹ keo kiệt cỡ nào, cho dù là cô ta cũng không được ăn trứng gà, trước kia em trai cũng không được ăn, vẫn là khoảng thời gian trước không biết mẹ nghe ở đâu ra trẻ con ăn trứng gà thông minh, mới nhịn đau cách mấy ngày luộc trứng gà cho em trai.
Người nhà họ Lận đã quen rồi, bây giờ cầm được thư của Lận Tông Kỳ cũng lười xem, trực tiếp đưa cho Chử Hi, để cô cầm vào phòng xem.
Lần này Lận Tông Kỳ không có gửi gì về cả, trời nóng không dễ bảo quản, chỉ có hai miếng thịt khô phơi cứng như đá, thịt không nhiều lắm, nhưng mẹ Lận thích, lấy được tới tay lập tức vui mừng rạo rực chạy vào phòng bếp, còn nói: "Đây là thứ tốt, buổi tối nấu hai miếng cho các con."
Người nhà họ Lận hẳn đã từng nếm qua, ánh mắt nhìn chằm chằm hai miếng thịt không nỡ dời tầm mắt, Lận Hữu Khánh còn hợp tình hình mà nuốt nước miếng một cái.
Chử Hi nhận lấy thư, cũng không đọc, trực tiếp nhét vào trong túi, mang theo hai gói thuốc trong tay chuẩn bị đi vào phòng bếp,. Người vừa đi tới cửa, như là nhớ tới cái gì, bước một bước, sau đó quay đầu ném một tin tức nặng cân, "Con mang thai rồi."
Không để ý dáng vẻ sửng sốt ngây ngốc của mọi người, quơ quơ thuốc trong tay, xoay người bước đi.
Ra khỏi cửa bèn gọi vào phòng bếp, "Mẹ, sắc thuốc cho con."
"Sắc thuốc cái rắm, con lại gây ra chuyện gì vậy?"
…
Buổi tối lúc ăn cơm, cả nhà đều dùng vẻ mặt chưa kịp hoàn hồn nhìn Chử Hi, ánh mắt thường thường đảo một vòng ở trên người cô.
Ngược lại Chử Hi ăn một cách vui vẻ, thịt mặn kèm rau dưa, hương vị rất không tệ, vừa ăn vừa bình thản nói: "Bác sĩ nói, thân thể con yếu ớt, cần tĩnh dưỡng thật tốt, con cảm thấy, có thể là ở nhà họ Chung chịu quá nhiều khổ, bị tức giận nhiều, bây giờ đột nhiên mang thai cũng chưa có chuẩn bị tốt, tâm tình trong một chốc còn chưa điều tiết được, mấy ngày nay con sẽ không đi làm, tránh mệt chết thân mình."
Không chút nào áy náy lấy nhà họ Chung ra làm hiệp sĩ đội nồi.
"Với lại, bây giờ còn ít tháng, cục cưng còn khá mảnh mai, việc như nấu cơm cũng không thể đụng, ngửi phải mùi vị đó đã có hơi chịu không nổi, mọi người hãy khoan dung một chút, con cũng ăn không hết bao nhiêu, chồng con có thể nuôi con."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ồ, đúng rồi, con còn phải bồi bổ dinh dưỡng, không thể thiếu trứng gà, không nói mỗi ngày một quả, cách ngày cũng phải một quả chắc được nhỉ."
Chử Hi ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt mẹ Lận càng ngày càng khó coi, không cho từ chối, "Nếu mọi người không đồng ý thì con trở về nhà mẹ đẻ, con cũng không sao cả."
Ngoài miệng nói nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu hoàn toàn không phải như thế.
Cô mới sẽ không khách sáo với bọn họ, mỗi tháng Lận Tông Kỳ đều gửi tiền về nhà, tuy rằng không nhiều lắm nhưng những năm nay nhà họ Lận cũng tích được một khoản, ở nông thôn đâu có chỗ nào tiêu tiền, số tiền này cuối cùng không phải là cho ba người Lận Xuân Miêu sao.
Nếu Lận Tông Kỳ đối đãi với bọn họ như người nhà, vậy bọn họ đương nhiên cũng phải chăm sóc vợ và cục cưng của anh cho tốt.
Mặt mẹ Lận đều tái đi rồi, nghẹn nửa ngày, cuối cùng trừng mắt nhìn Chử Hi một cách hung ác.
Đưa cô về nhà mẹ đẻ?
Cũng mệt cô nghĩ ra, nếu trở về nhà mẹ đẻ, mặt mình để chỗ nào, đến lúc đó còn không biết bị người ta mắng thành cái dạng gì, chị dâu cả chắc chắn cũng muốn lại đây gây sự.
Lui một bước mà nói, cho dù để cô trở về nhà mẹ đẻ, vậy cuối cùng không trở lại thì làm sao? Đại Oa còn không tức giận với bà ta à? Con nhóc đó miệng mồm như vậy, lại một bụng toan tính, con cả không phải đối thủ của cô. Chắc chắn nói cái gì nó tin cái đó, đến lúc đó đừng nói gửi tiền về nhà, e rằng ngay cả thư cũng không có, vậy chẳng phải là toàn bộ hời cho con nhỏ chết tiệt này sao?
"Ăn cơm!"
Hung dữ phun ra hai chữ, vùi đầu lay chiếc đũa, trái lại cũng không nói gì nữa.
Xem như cam chịu yêu cầu của cô.
Lận Xuân Miêu ở bên cạnh thấy vậy vẻ mặt ngạc nhiên, cô ta biết mẹ keo kiệt cỡ nào, cho dù là cô ta cũng không được ăn trứng gà, trước kia em trai cũng không được ăn, vẫn là khoảng thời gian trước không biết mẹ nghe ở đâu ra trẻ con ăn trứng gà thông minh, mới nhịn đau cách mấy ngày luộc trứng gà cho em trai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro