Thập Niên 70 Tiểu Tức Phụ Xinh Đẹp Gả Sĩ Quan
Chương 23
2024-11-12 15:52:29
“Con muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, ăn không no thì nói với mẹ, mẹ sẽ làm thêm cho hai đứa.” Cảnh Hiền nói xong, nhìn qua Tôn A Đản, “Nếu ăn không no thì cứ nói, nhưng cũng không nên ăn quá nhiều đến mức no quá. Ăn nhiều quá mà khó tiêu thì lại phải đi bác sĩ. Các con còn nhỏ, đói rất nhanh, nếu đói thì nhớ nói với mẹ, đừng để bụng đói, hiểu không?”
Tôn A Đản cắn môi, gật đầu thật mạnh, rồi quay lưng lại và lén lau nước mắt.
Phúc Sinh ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt luyến tiếc làm người ta thương mến.
Không hiểu mẹ ruột và bà ngoại của chúng là loại người tồi tệ đến mức nào mà có thể đối xử với chính con cháu mình như thế này.
Dù sao thì từ khi cô và Thương Nam Thần đã kết hôn, hai đứa trẻ này cũng chính là người mà cô sẽ bảo bọc.
Thương Nam Thần rửa xong bát đũa thì đi đến doanh trại.
Chờ đến khi mặt trời lên, Cảnh Hiền liền gọi hai đứa nhỏ: “Đi nào, hôm nay là phiên chợ, mẹ con mình đi chợ mua quần áo cho hai đứa. Nếu không tìm được cái nào vừa, thì mua vải về mẹ sẽ may. Từ giờ trở đi, Tôn A Đản và Phúc Sinh sẽ ăn mặc thật sạch sẽ nhé.”
“Chúng con cũng được đi chợ ạ?” Nghe đến đi chợ, Tôn A Đản phấn khích hẳn.
Phúc Sinh cũng nhìn cô chờ mong.
Cảnh Hiền thấy thương cảm.
Cô nghiêm túc nói với hai đứa nhỏ: “Hai đứa có biết gia đình là gì không?”
Hai đứa nhỏ đồng loạt lắc đầu, mắt đầy vẻ ngạc nhiên và buồn bã.
“Gia đình là nơi mà các con có thể muốn làm gì thì làm. Muốn ăn gì thì ăn, sẽ không có ai vì con ăn thêm một miếng mà cáu gắt hay la mắng, càng không đánh con. Dù có khi các con sẽ bị đánh, nhưng chỉ khi các con phạm lỗi. Nhưng điều đó không có nghĩa là bố mẹ không thích các con. Bố mẹ cũng sẽ bảo các con làm việc, nhưng chỉ là những việc các con có thể làm. Các con có thể khóc, có thể giận dỗi, có thể cười, cũng có thể la lớn.”
“Nếu bị bắt nạt bên ngoài, đừng sợ, bố mẹ sẽ bảo vệ các con. Bởi vì đây là nhà của các con, chúng ta là một gia đình.”
Cảnh Hiền cố nói những điều thật đơn giản để hai đứa trẻ có thể hiểu.
Tôn A Đản nắm chặt tay hỏi không chắc chắn: “Thật sự sẽ không chê chúng con sao?”
Cậu cố ý ưỡn bụng ra, lớn tiếng nói: “Con ăn được rất, rất nhiều! Con ăn khỏe lắm!”
“Ồ, tuyệt thật đấy.” Cảnh Hiền làm ra vẻ vỗ tay khích lệ, “Vậy con cố ăn thật nhiều, ăn nhiều hơn cả bố con, có khi mẹ sẽ càng vui hơn đấy.”
Nghĩ đến việc bố mình đã ăn cả mười mấy cái bánh bột ngô, một mình chén gần hết bát thức ăn lớn, lại còn uống mấy bát cháo kê, Tôn A Đản ngạc nhiên nhìn Cảnh Hiền: “Hóa ra mẹ thích người ăn khỏe hả!”
Cái thằng nhóc xui xẻo này, sao lại nói xấu bố mình như thế chứ?
Phúc Sinh cười khúc khích, mắt híp lại như trăng lưỡi liềm, bờ vai khẽ rung lên, dựa vào chân Cảnh Hiền như đang mắc bệnh Parkinson.
“Không muốn đi chợ nữa à?”
Cảnh Hiền cố làm mặt nghiêm, nhưng hai đứa nhỏ cũng không sợ, Phúc Sinh còn bám lấy cô như chiếc bánh dẻo nhỏ.
Tôn A Đản lại làm vẻ mặt đau khổ, đáp: “Đi chứ!”
Cảnh Hiền mang theo tiền, lấy chiếc túi vải tự may, dắt hai đứa nhỏ đi chợ. Cô không biết chợ nằm ở đâu, định sẽ hỏi người qua đường. Ai ngờ vừa ra khỏi nhà, đã thấy nhiều người trên đường đều đi về cùng một hướng. Cũng có người xách đồ từ hướng chợ về.
Vậy là chẳng cần hỏi cũng có thể tìm ra đường.
Cảnh Hiền khóa cửa cẩn thận, liếc thấy bên nhà doanh trưởng Ngô có ai đó vừa thụt đầu vào nhà.
Cô nhướng mày, làm như không thấy gì.
Dắt hai đứa trẻ đi không bao xa thì nghe có người gọi cô từ phía sau: “Cảnh Hiền, em định đi đâu thế? Có phải đi chợ không?”
Cảnh Hiền quay lại thấy Mã Thục Phân, mỉm cười chào: “Em đi chợ đây, chị cũng đi chợ sao?”
“Đúng rồi. Ở nhà cũng chẳng có việc gì.”
Mã Thục Phân không có công việc, ở nhà chăm bốn đứa con, ba đứa con trai và một đứa con gái, tất cả đều đi học. Mỗi sáng cô nấu cơm, ban ngày dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ. Mùa đông chỉ ăn hai bữa, bọn trẻ không về ăn trưa mà sẽ ăn tạm ở căng-tin trường. Người lớn không ăn trưa, đợi đến tầm bốn giờ chiều nấu cơm rồi cùng ăn khi bọn trẻ đi học về.
Tôn A Đản cắn môi, gật đầu thật mạnh, rồi quay lưng lại và lén lau nước mắt.
Phúc Sinh ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt luyến tiếc làm người ta thương mến.
Không hiểu mẹ ruột và bà ngoại của chúng là loại người tồi tệ đến mức nào mà có thể đối xử với chính con cháu mình như thế này.
Dù sao thì từ khi cô và Thương Nam Thần đã kết hôn, hai đứa trẻ này cũng chính là người mà cô sẽ bảo bọc.
Thương Nam Thần rửa xong bát đũa thì đi đến doanh trại.
Chờ đến khi mặt trời lên, Cảnh Hiền liền gọi hai đứa nhỏ: “Đi nào, hôm nay là phiên chợ, mẹ con mình đi chợ mua quần áo cho hai đứa. Nếu không tìm được cái nào vừa, thì mua vải về mẹ sẽ may. Từ giờ trở đi, Tôn A Đản và Phúc Sinh sẽ ăn mặc thật sạch sẽ nhé.”
“Chúng con cũng được đi chợ ạ?” Nghe đến đi chợ, Tôn A Đản phấn khích hẳn.
Phúc Sinh cũng nhìn cô chờ mong.
Cảnh Hiền thấy thương cảm.
Cô nghiêm túc nói với hai đứa nhỏ: “Hai đứa có biết gia đình là gì không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai đứa nhỏ đồng loạt lắc đầu, mắt đầy vẻ ngạc nhiên và buồn bã.
“Gia đình là nơi mà các con có thể muốn làm gì thì làm. Muốn ăn gì thì ăn, sẽ không có ai vì con ăn thêm một miếng mà cáu gắt hay la mắng, càng không đánh con. Dù có khi các con sẽ bị đánh, nhưng chỉ khi các con phạm lỗi. Nhưng điều đó không có nghĩa là bố mẹ không thích các con. Bố mẹ cũng sẽ bảo các con làm việc, nhưng chỉ là những việc các con có thể làm. Các con có thể khóc, có thể giận dỗi, có thể cười, cũng có thể la lớn.”
“Nếu bị bắt nạt bên ngoài, đừng sợ, bố mẹ sẽ bảo vệ các con. Bởi vì đây là nhà của các con, chúng ta là một gia đình.”
Cảnh Hiền cố nói những điều thật đơn giản để hai đứa trẻ có thể hiểu.
Tôn A Đản nắm chặt tay hỏi không chắc chắn: “Thật sự sẽ không chê chúng con sao?”
Cậu cố ý ưỡn bụng ra, lớn tiếng nói: “Con ăn được rất, rất nhiều! Con ăn khỏe lắm!”
“Ồ, tuyệt thật đấy.” Cảnh Hiền làm ra vẻ vỗ tay khích lệ, “Vậy con cố ăn thật nhiều, ăn nhiều hơn cả bố con, có khi mẹ sẽ càng vui hơn đấy.”
Nghĩ đến việc bố mình đã ăn cả mười mấy cái bánh bột ngô, một mình chén gần hết bát thức ăn lớn, lại còn uống mấy bát cháo kê, Tôn A Đản ngạc nhiên nhìn Cảnh Hiền: “Hóa ra mẹ thích người ăn khỏe hả!”
Cái thằng nhóc xui xẻo này, sao lại nói xấu bố mình như thế chứ?
Phúc Sinh cười khúc khích, mắt híp lại như trăng lưỡi liềm, bờ vai khẽ rung lên, dựa vào chân Cảnh Hiền như đang mắc bệnh Parkinson.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không muốn đi chợ nữa à?”
Cảnh Hiền cố làm mặt nghiêm, nhưng hai đứa nhỏ cũng không sợ, Phúc Sinh còn bám lấy cô như chiếc bánh dẻo nhỏ.
Tôn A Đản lại làm vẻ mặt đau khổ, đáp: “Đi chứ!”
Cảnh Hiền mang theo tiền, lấy chiếc túi vải tự may, dắt hai đứa nhỏ đi chợ. Cô không biết chợ nằm ở đâu, định sẽ hỏi người qua đường. Ai ngờ vừa ra khỏi nhà, đã thấy nhiều người trên đường đều đi về cùng một hướng. Cũng có người xách đồ từ hướng chợ về.
Vậy là chẳng cần hỏi cũng có thể tìm ra đường.
Cảnh Hiền khóa cửa cẩn thận, liếc thấy bên nhà doanh trưởng Ngô có ai đó vừa thụt đầu vào nhà.
Cô nhướng mày, làm như không thấy gì.
Dắt hai đứa trẻ đi không bao xa thì nghe có người gọi cô từ phía sau: “Cảnh Hiền, em định đi đâu thế? Có phải đi chợ không?”
Cảnh Hiền quay lại thấy Mã Thục Phân, mỉm cười chào: “Em đi chợ đây, chị cũng đi chợ sao?”
“Đúng rồi. Ở nhà cũng chẳng có việc gì.”
Mã Thục Phân không có công việc, ở nhà chăm bốn đứa con, ba đứa con trai và một đứa con gái, tất cả đều đi học. Mỗi sáng cô nấu cơm, ban ngày dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ. Mùa đông chỉ ăn hai bữa, bọn trẻ không về ăn trưa mà sẽ ăn tạm ở căng-tin trường. Người lớn không ăn trưa, đợi đến tầm bốn giờ chiều nấu cơm rồi cùng ăn khi bọn trẻ đi học về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro