[Thập Niên 70] Tiểu Tức Phụ Yêu Kiều
Đòi quà (1)
Hồng Cần Tô Tửu
2024-10-30 10:52:27
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau bữa tối, mẹ Trần dẫn Trần Ngọc Kiều ra cửa, trong tay còn đeo giỏ, là tôm Cẩu Oa, Cẩu Thặng bắt được trong ruộng lúc tan học về, buổi tối làm một đĩa, bà ấy giữ lại một ít.
Mẹ Trần vừa đi vừa nói với Trần Ngọc Kiều: "Chờ lát nữa nhớ nói mấy câu dễ nghe để dỗ dành bà con, lúc chị họ con kết hôn, được bà cho toàn thứ tốt, con không thể không bằng được."
"Năm đó bà con từng làm nha hoàn cho nhà giàu người ta, lúc rối loạn đã giấu nhiều thứ tốt, không thể để bác cả của con được lợi được."
Trần Ngọc Kiều nghe mà có hơi không tình nguyện gật đầu.
Cô không cảm thấy bà nội Trần có thể có thứ gì tốt, châu báu đồ trang sức có gì cô chưa từng thấy? Trước kia cô đều cầm ném chơi, cho dù là những đồ tiểu thư Hầu phủ kia dùng cũng kém hơn cô nhiều.
Tuy ba cô là tòng tứ phẩm, nhưng vận chuyển muối cũng như chuyện làm giàu, hàng năm những thương nhân buôn muối kia đều thầm giữ lại để làm quà, nhét vào kho nhà họ đến không chứa nổi.
Nhà lại chỉ có một đứa con gái là cô, mặc dù mẹ yêu cầu cao với cô, nhưng có thứ gì tốt đều dọn đến nơi cô ở, ba càng thích tìm một thứ hiếm lạ, tinh xảo để làm cô vui vẻ.
Có điều, cô hiểu, lúc này cuộc sống khó khăn, có gì đó hơi tốt đều phải nắm lấy, không thể ngu mà đẩy ra ngoài.
Cô miễn cưỡng nói: "Mẹ, con nghe lời mẹ."
Mẹ Trần cho là cô da mặt mỏng, tức giận liếc cô: “Con đừng ngu ngốc, những thứ này đều là nên của chúng ta. Tuy nói là chia nhà, nhưng bà con rất khôn khéo, thứ tốt đều giấu đi, sợ bọn mẹ không hiếu thuận bà con."
"Nếu ông nội con ở đây thì tốt, chắc chắn ông nội sẽ để lại đồ tốt cho con."
Lúc ông nội còn sống thì thích con gái mẹ Trần nhất.
Trần Ngọc Kiều bĩu môi, cô cảm thấy đến cửa đòi quà thật sự là có hơi mất thể diện.
Tuy mẹ cô là thứ xuất, nhưng rất nho nhã, luôn muốn bồi dưỡng cô thành tài nữ tài đức vẹn toàn, mặc dù mình không đầy bụng thi thư như mẹ, nhưng vẫn có khí chất văn nhân.
Có điều, thấy mẹ Trần nhìn chằm chằm cô, cô chỉ đành phải tạm thời cúi đầu: “Con biết rồi."
Mẹ Trần thấy cô hiểu chuyện, hài lòng gật đầu.
Hai người đi đến nhà đại đội trưởng.
Lúc đến là nhà bác cả Trần vừa mới cơm nước xong, nhà họ ăn cơm muộn, chủ yếu là bác cả Trần bận bịu, mỗi lần về nhà trời đều đã tối.
Thấy mẹ con họ tới, lòng bác gái cả Trần giật mình, luôn có cảm giác không có chuyện tốt gì.
Bác gái cả Trần vừa dọn bát đũa vừa cười ôn hòa: “Sao đột nhiên lại tới?"
Mẹ Trần cũng cười: “Tới thăm anh chị một chút, chuyện tốt của Kiều Kiều nhà chúng em sắp đến, đến lúc đó không thể thiếu anh chị giúp, nên tới nói tiếng cám ơn trước."
Sau đó đưa giỏ lên trước: “Đây là bọn trẻ tan học bắt về, chúng em không ăn, ngày mai chị dâu cả xào ăn thử xem."
Khi nào thì khách khí như vậy?
Nhìn rồi cười, tin mới là lạ!
Nhưng chị cả Trần vẫn đưa tay ra nhận, chị cả Trần bận không ít việc vì chuyện của Trần Ngọc Kiều. Ban đầu là mình dẫn Chu Chí Quân tới, bây giờ vạch mặt, mình còn áy náy mấy ngày, lại đến tìm nhà họ Diêu ở đại đội cách vách, may mà lần này mình giữ lại một tay, không quyết định quá nhanh, nếu bây giờ cháu gái chọn trúng thanh niên trí thức đó thì cũng không có gì đáng nói.
"Yên tâm, lúc kết hôn chắc chắn bọn chị đến hỗ trợ."
Mẹ Trần cười gật đầu: “Cũng biết chị dâu cả là bạn tâm giao."
Nói xong, mẹ Trần kéo Trần Ngọc Kiều ngồi ở trên giường đã dọn dẹp sạch sẽ. Đây là giường trúc, dùng để mùa hè nằm ngủ, hóng mát.
Trong phòng quá tối, dù là đã đốt đèn dầu thì cũng không nhìn rõ ràng, không sáng bằng bên ngoài, cho nên cả nhà dứt khoát ăn cơm ở bên ngoài.
Dọn dẹp xong, mấy đứa nhỏ chơi đùa ở phía trên, Trần Ngọc Kiều đoan đoan trang trang ngồi đó, ngồi nửa mông, lưng ưỡn thẳng, tay đan vào nhau và để giữa hai chân, tư thế đoan trang, tao nhã.
Bà nội Trần ở bên cạnh ôm chắt trai, thấy tư thế ngồi của cô thì không nhịn được nghiêng đầu nhìn chăm chú.
Sau bữa tối, mẹ Trần dẫn Trần Ngọc Kiều ra cửa, trong tay còn đeo giỏ, là tôm Cẩu Oa, Cẩu Thặng bắt được trong ruộng lúc tan học về, buổi tối làm một đĩa, bà ấy giữ lại một ít.
Mẹ Trần vừa đi vừa nói với Trần Ngọc Kiều: "Chờ lát nữa nhớ nói mấy câu dễ nghe để dỗ dành bà con, lúc chị họ con kết hôn, được bà cho toàn thứ tốt, con không thể không bằng được."
"Năm đó bà con từng làm nha hoàn cho nhà giàu người ta, lúc rối loạn đã giấu nhiều thứ tốt, không thể để bác cả của con được lợi được."
Trần Ngọc Kiều nghe mà có hơi không tình nguyện gật đầu.
Cô không cảm thấy bà nội Trần có thể có thứ gì tốt, châu báu đồ trang sức có gì cô chưa từng thấy? Trước kia cô đều cầm ném chơi, cho dù là những đồ tiểu thư Hầu phủ kia dùng cũng kém hơn cô nhiều.
Tuy ba cô là tòng tứ phẩm, nhưng vận chuyển muối cũng như chuyện làm giàu, hàng năm những thương nhân buôn muối kia đều thầm giữ lại để làm quà, nhét vào kho nhà họ đến không chứa nổi.
Nhà lại chỉ có một đứa con gái là cô, mặc dù mẹ yêu cầu cao với cô, nhưng có thứ gì tốt đều dọn đến nơi cô ở, ba càng thích tìm một thứ hiếm lạ, tinh xảo để làm cô vui vẻ.
Có điều, cô hiểu, lúc này cuộc sống khó khăn, có gì đó hơi tốt đều phải nắm lấy, không thể ngu mà đẩy ra ngoài.
Cô miễn cưỡng nói: "Mẹ, con nghe lời mẹ."
Mẹ Trần cho là cô da mặt mỏng, tức giận liếc cô: “Con đừng ngu ngốc, những thứ này đều là nên của chúng ta. Tuy nói là chia nhà, nhưng bà con rất khôn khéo, thứ tốt đều giấu đi, sợ bọn mẹ không hiếu thuận bà con."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nếu ông nội con ở đây thì tốt, chắc chắn ông nội sẽ để lại đồ tốt cho con."
Lúc ông nội còn sống thì thích con gái mẹ Trần nhất.
Trần Ngọc Kiều bĩu môi, cô cảm thấy đến cửa đòi quà thật sự là có hơi mất thể diện.
Tuy mẹ cô là thứ xuất, nhưng rất nho nhã, luôn muốn bồi dưỡng cô thành tài nữ tài đức vẹn toàn, mặc dù mình không đầy bụng thi thư như mẹ, nhưng vẫn có khí chất văn nhân.
Có điều, thấy mẹ Trần nhìn chằm chằm cô, cô chỉ đành phải tạm thời cúi đầu: “Con biết rồi."
Mẹ Trần thấy cô hiểu chuyện, hài lòng gật đầu.
Hai người đi đến nhà đại đội trưởng.
Lúc đến là nhà bác cả Trần vừa mới cơm nước xong, nhà họ ăn cơm muộn, chủ yếu là bác cả Trần bận bịu, mỗi lần về nhà trời đều đã tối.
Thấy mẹ con họ tới, lòng bác gái cả Trần giật mình, luôn có cảm giác không có chuyện tốt gì.
Bác gái cả Trần vừa dọn bát đũa vừa cười ôn hòa: “Sao đột nhiên lại tới?"
Mẹ Trần cũng cười: “Tới thăm anh chị một chút, chuyện tốt của Kiều Kiều nhà chúng em sắp đến, đến lúc đó không thể thiếu anh chị giúp, nên tới nói tiếng cám ơn trước."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó đưa giỏ lên trước: “Đây là bọn trẻ tan học bắt về, chúng em không ăn, ngày mai chị dâu cả xào ăn thử xem."
Khi nào thì khách khí như vậy?
Nhìn rồi cười, tin mới là lạ!
Nhưng chị cả Trần vẫn đưa tay ra nhận, chị cả Trần bận không ít việc vì chuyện của Trần Ngọc Kiều. Ban đầu là mình dẫn Chu Chí Quân tới, bây giờ vạch mặt, mình còn áy náy mấy ngày, lại đến tìm nhà họ Diêu ở đại đội cách vách, may mà lần này mình giữ lại một tay, không quyết định quá nhanh, nếu bây giờ cháu gái chọn trúng thanh niên trí thức đó thì cũng không có gì đáng nói.
"Yên tâm, lúc kết hôn chắc chắn bọn chị đến hỗ trợ."
Mẹ Trần cười gật đầu: “Cũng biết chị dâu cả là bạn tâm giao."
Nói xong, mẹ Trần kéo Trần Ngọc Kiều ngồi ở trên giường đã dọn dẹp sạch sẽ. Đây là giường trúc, dùng để mùa hè nằm ngủ, hóng mát.
Trong phòng quá tối, dù là đã đốt đèn dầu thì cũng không nhìn rõ ràng, không sáng bằng bên ngoài, cho nên cả nhà dứt khoát ăn cơm ở bên ngoài.
Dọn dẹp xong, mấy đứa nhỏ chơi đùa ở phía trên, Trần Ngọc Kiều đoan đoan trang trang ngồi đó, ngồi nửa mông, lưng ưỡn thẳng, tay đan vào nhau và để giữa hai chân, tư thế đoan trang, tao nhã.
Bà nội Trần ở bên cạnh ôm chắt trai, thấy tư thế ngồi của cô thì không nhịn được nghiêng đầu nhìn chăm chú.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro