Thập Niên 70: Tôi Ăn Dưa Trong Truyện Niên Đại
Chương 17
2024-11-18 00:12:01
Lâm Tú Mỹ cố gắng làm ra vẻ dịu dàng nhã nhặn: "Nghe nói mẹ anh bị bệnh, đây, cái này cho mọi người."
Cố Minh Trác không nhận lấy cái giỏ cô ta đưa, mà dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô ta, anh ấy nhớ rõ lần trước cha mẹ mình bị phê bình, cô ta còn đứng phía dưới hoan hô biểu tình.
Cho đến khi tay cô ta cứng ngắc, Cố Minh Trác cũng không có ý định nhận lấy, Lâm Tú Mỹ có chút thẹn quá hóa giận, nhưng nghĩ đến tương lai phú quý của nhà này, cô ta lại không nhịn được nhẹ giọng nói: "Thím gầy đến thế rồi, anh còn cố chấp cái gì, tôi không có ý xấu đâu."
Cố Minh Trác không hiểu cô ta đang định làm gì, vì vậy không trực tiếp từ chối, mà gật đầu: "Cảm ơn."
Mặc dù Cố Minh Trác đang mặc quần áo vá rách, nhưng cũng không thể che giấu được khí chất và vẻ đẹp trai hơn người, được anh ấy trịnh trọng nói lời cảm ơn và chăm chú nhìn mình, trái tim Lâm Tú Mỹ đập nhanh hơn một nhịp.
Sợ người khác phát hiện mình đang tiếp tế cho người trong chuồng bò, Lâm Tú Mỹ vội vàng rời đi, trước khi đi còn quay đầu liếc nhìn Cố Minh Trác một cái, nghĩ tới kế hoạch lớn hạnh phúc trong tương lai, toàn thân tràn đầy kích động.
Chờ Lâm Tú Mỹ rời đi, bà Cố - Tống Ngọc Mai yếu ớt lên tiếng: "Minh Trác, ai đến vậy?" Bà ấy ở bên trong nghe không rõ.
Cố Minh Trác liếc nhìn mấy cái màn thầu thô Lâm Trác Mỹ vừa để lại, như nghĩ đến điều gì, ánh mắt lạnh lùng lóe lên: "Không có ai, là một thanh niên trí thức mới tới hỏi đường thôi."
Tống Ngọc Mai ở bên trong ho khan vài tiếng đứt quãng, sự lạnh lùng trên mặt Cố Minh Trác càng rõ ràng hơn.
——
Lâm Tú Quyên vừa đi tới cổng sân, đã trông thấy Tạ Viễn Đình đứng canh giữ ở đó, cô không khỏi cong môi vẫy tay với cô bé: "Viễn Đình, mau tới đây, chị dâu mua đồ tốt."
Tạ Viễn Đình nghe vậy hai mắt sáng lên, đi theo cô vào nhà, Lâm Tú Quyên lấy bánh trứng gà và đồ ăn vặt ra đưa cho co bé: "Đi ăn với anh trai đi."
Nhà họ Tạ bởi vì có tiền trợ cấp Tạ Viễn Chí gửi về mỗi tháng nên cuộc sống trước đây của hai anh em rất tốt, sau khi nguyên chủ gả tới, vì Tạ Viễn Chí hào phóng nên bình thường cũng không dám cắt xén của hai anh em, dù sao Tạ Viễn Hướng cũng biết gửi điện báo.
Tuy nhiên, kể từ khi biết tin Tạ Viễn Chí qua đời, nguyên chủ vẫn luôn cảm lạnh liên miên, cộng với sự đề phòng chu đáo của Tạ Viễn Chí mà lương thực trong nhà đã giảm mạnh trong một tháng qua.
Lâm Tú Quyên ngồi xổm xuống tiếp tục sắp xếp đồ mua từ thành phố, ngẩng đầu lên vẫn thấy Tạ Viễn Đình đứng đó, cô cong khoé môi: "Sao vẫn chưa đi."
Tạ Viễn Đình mỗi tay cầm một cái túi, nhẹ giọng nói: "Chờ chị dâu cùng ăn ạ."
Trong lòng Lâm Tú Quyên ấm áp, cũng không từ chối lòng tốt của cô bé, ngược lại còn mời cô bé sắp xếp cùng mình, tiện thể nói với cô bé buổi tối làm móng giò kho tàu.
Tạ Viễn Đình nhìn thấy đôi giò heo đầu lông kia, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, Lâm Tú Quyên không khỏi bật cười, đưa tay xoa đầu cô bé: "Chị dâu tự làm, chắc chắn ăn rất ngon, chỉ sợ các em muốn nuốt luôn đầu lưỡi thôi."
Tạ Viễn Đình nghi ngờ gật đầu, nhưng Tạ Viễn Hướng đang dựa vào cửa bếp không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra cô vẫn có chừng mực, không tiêu xài phung phí. Có lẽ mình có thể thử tin lời cô nói lúc trước. Nghĩ đến đây, cậu chủ động bước tới gia nhập đội sắp xếp cùng bọn họ.
——
Lâm Tú Lệ bị kẹt ở nhà ga chờ chuyến xe buýt cuối cùng về thôn, hôm nay cô ấy rất may mắn, đổi được khá nhiều thứ, quan trọng nhất còn đến bệnh viện kê một ít thuốc.
Lâm Tú Lệ đã nghe nhiều người nhắc về gia đình trong chuồng bò kia, lúc trước cô chỉ nghe trưởng bối nói qua, tuy thương hại, nhưng cũng không có nhiều cảm xúc, cho đến khi thực sự đến đây, cô ấy mới cảm thấy khiếp sợ.
Truyện được dịch và đăng tải tại dtruyen.com
Cố Minh Trác không nhận lấy cái giỏ cô ta đưa, mà dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô ta, anh ấy nhớ rõ lần trước cha mẹ mình bị phê bình, cô ta còn đứng phía dưới hoan hô biểu tình.
Cho đến khi tay cô ta cứng ngắc, Cố Minh Trác cũng không có ý định nhận lấy, Lâm Tú Mỹ có chút thẹn quá hóa giận, nhưng nghĩ đến tương lai phú quý của nhà này, cô ta lại không nhịn được nhẹ giọng nói: "Thím gầy đến thế rồi, anh còn cố chấp cái gì, tôi không có ý xấu đâu."
Cố Minh Trác không hiểu cô ta đang định làm gì, vì vậy không trực tiếp từ chối, mà gật đầu: "Cảm ơn."
Mặc dù Cố Minh Trác đang mặc quần áo vá rách, nhưng cũng không thể che giấu được khí chất và vẻ đẹp trai hơn người, được anh ấy trịnh trọng nói lời cảm ơn và chăm chú nhìn mình, trái tim Lâm Tú Mỹ đập nhanh hơn một nhịp.
Sợ người khác phát hiện mình đang tiếp tế cho người trong chuồng bò, Lâm Tú Mỹ vội vàng rời đi, trước khi đi còn quay đầu liếc nhìn Cố Minh Trác một cái, nghĩ tới kế hoạch lớn hạnh phúc trong tương lai, toàn thân tràn đầy kích động.
Chờ Lâm Tú Mỹ rời đi, bà Cố - Tống Ngọc Mai yếu ớt lên tiếng: "Minh Trác, ai đến vậy?" Bà ấy ở bên trong nghe không rõ.
Cố Minh Trác liếc nhìn mấy cái màn thầu thô Lâm Trác Mỹ vừa để lại, như nghĩ đến điều gì, ánh mắt lạnh lùng lóe lên: "Không có ai, là một thanh niên trí thức mới tới hỏi đường thôi."
Tống Ngọc Mai ở bên trong ho khan vài tiếng đứt quãng, sự lạnh lùng trên mặt Cố Minh Trác càng rõ ràng hơn.
——
Lâm Tú Quyên vừa đi tới cổng sân, đã trông thấy Tạ Viễn Đình đứng canh giữ ở đó, cô không khỏi cong môi vẫy tay với cô bé: "Viễn Đình, mau tới đây, chị dâu mua đồ tốt."
Tạ Viễn Đình nghe vậy hai mắt sáng lên, đi theo cô vào nhà, Lâm Tú Quyên lấy bánh trứng gà và đồ ăn vặt ra đưa cho co bé: "Đi ăn với anh trai đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhà họ Tạ bởi vì có tiền trợ cấp Tạ Viễn Chí gửi về mỗi tháng nên cuộc sống trước đây của hai anh em rất tốt, sau khi nguyên chủ gả tới, vì Tạ Viễn Chí hào phóng nên bình thường cũng không dám cắt xén của hai anh em, dù sao Tạ Viễn Hướng cũng biết gửi điện báo.
Tuy nhiên, kể từ khi biết tin Tạ Viễn Chí qua đời, nguyên chủ vẫn luôn cảm lạnh liên miên, cộng với sự đề phòng chu đáo của Tạ Viễn Chí mà lương thực trong nhà đã giảm mạnh trong một tháng qua.
Lâm Tú Quyên ngồi xổm xuống tiếp tục sắp xếp đồ mua từ thành phố, ngẩng đầu lên vẫn thấy Tạ Viễn Đình đứng đó, cô cong khoé môi: "Sao vẫn chưa đi."
Tạ Viễn Đình mỗi tay cầm một cái túi, nhẹ giọng nói: "Chờ chị dâu cùng ăn ạ."
Trong lòng Lâm Tú Quyên ấm áp, cũng không từ chối lòng tốt của cô bé, ngược lại còn mời cô bé sắp xếp cùng mình, tiện thể nói với cô bé buổi tối làm móng giò kho tàu.
Tạ Viễn Đình nhìn thấy đôi giò heo đầu lông kia, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, Lâm Tú Quyên không khỏi bật cười, đưa tay xoa đầu cô bé: "Chị dâu tự làm, chắc chắn ăn rất ngon, chỉ sợ các em muốn nuốt luôn đầu lưỡi thôi."
Tạ Viễn Đình nghi ngờ gật đầu, nhưng Tạ Viễn Hướng đang dựa vào cửa bếp không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra cô vẫn có chừng mực, không tiêu xài phung phí. Có lẽ mình có thể thử tin lời cô nói lúc trước. Nghĩ đến đây, cậu chủ động bước tới gia nhập đội sắp xếp cùng bọn họ.
——
Lâm Tú Lệ bị kẹt ở nhà ga chờ chuyến xe buýt cuối cùng về thôn, hôm nay cô ấy rất may mắn, đổi được khá nhiều thứ, quan trọng nhất còn đến bệnh viện kê một ít thuốc.
Lâm Tú Lệ đã nghe nhiều người nhắc về gia đình trong chuồng bò kia, lúc trước cô chỉ nghe trưởng bối nói qua, tuy thương hại, nhưng cũng không có nhiều cảm xúc, cho đến khi thực sự đến đây, cô ấy mới cảm thấy khiếp sợ.
Truyện được dịch và đăng tải tại dtruyen.com
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro