Thập Niên 70: Tôi Ăn Dưa Trong Truyện Niên Đại
Chương 27
2024-11-18 00:12:01
Trương Vĩnh Phương không vui nhìn Lâm Tú Lệ: "Mất mặt tới bệnh viện rồi, mày còn muốn gây rắc rối gì nữa?"
"Nhà thím ba còn không sợ mất mặt thì người bị hại nhà cháu sao phải sợ?" Lâm Tú Lệ hỏi ngược lại.
Lúc này Lâm Tú Mỹ đã bình tĩnh lại, suy nghĩ quay đi quay lại mấy nghìn lần, sau đó mới bước lên phía trước nói: "Chị Lệ, chuyện hôm nay là lỗi của Văn Đào, nhưng dù sao chúng ta cũng là người một nhà, cắt đứt quan hệ vẫn còn dính dáng, nếu chị làm ầm ĩ lên, chẳng phải sẽ để người khác chê cười nhà họ Lâm chúng ta sao? Chị nói mặt mũi của ông bà phải để đi đâu?"
Lâm Tú Lệ vẫn luôn không rõ sự thù địch của Lâm Tú Mỹ với mình từ đâu mà ra, theo trí nhớ trước đây của nguyên chủ, giữa hai người cũng không xảy ra tranh chấp gì lớn. Ngay cả lúc này còn không quên bôi xấu trước mặt Trương Vĩnh Phương và những người khác.
Lâm Tú Mỹ nói xong thì liếc nhìn Lâm Ái Quốc bên cạnh, thấy vẻ mặt ông vẫn bình thường, cô ta khi khỏi có chút lo lắng, sao ông có thể thờ ơ như vậy, không phải ông tới để hoà giải sao, chẳng lẽ phòng hai đã tìm đến ông từ trước rồi?
Lâm Tú Lệ thu hết biểu cảm của những người có mặt vào đáy mắt: "Chúng ta hãy đến cục công an để làm rõ những gì đã xảy ra ngày hôm nay, ai mà biết Lâm Văn Đào có cố ý hay không, không chia nhà thì chẳng lẽ ngày nào chúng tôi cũng phải lo lắng cho an nguy của mẹ à?"
"Nói đi nói lại, chúng mày vẫn muốn chia nhà có phải không?" Mặc dù Trương Vĩnh Phường nói những lời này với Lâm Tú Lệ, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lâm Ái Dân.
Khoé môi Lâm Ái Dân lộ ra nụ cười chua xót: "Mẹ, không phải chúng con muốn chia nhà, mà là không thể không chia nhà, từ khi Vân Hoa mang thai đến giờ đã xảy ra rất nhiều chuyện, đứa trẻ trong bụng Vân Hoa là hi vọng cuối cùng của con, chẳng lẽ mẹ cũng không muốn con trai mình có con nối dõi sao?"
Lâm Tú Lệ nghe vậy nhíu mày, sau đó cúi đầu, bỏ đi, loại quan niệm này của bọn họ không thể thay đổi ngay lập tức được, hiện tại quan trọng nhất chính là chia nhà.
Đây là lần đầu tiên Lâm Ái Dân lộ vẻ đau khổ như vậy trước mặt Trương Vĩnh Phương, Trương Vĩnh Phường nhất thời sững sờ, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Vậy cũng không thể để con bé này tùy tiện đến cục công an làm loạn, nếu chuyện này lộ ra, chẳng phải nhà họ Lâm chúng ta sẽ thành trò cười cho cả đại đội Tây Lĩnh sao, còn thằng bé Đào Đào này, nó là cháu trai ruột của con, chẳng lẽ con nỡ lòng để nó bị bàn tán sau này?"
"Vậy mẹ tôi không phải người nhà họ Lâm à, suýt chút nữa một xác hai mạng cũng là do bà ấy xui xẻo sao?" Lâm Tú Lệ nói xong nhìn thẳng vào mắt Trương Vĩnh Phương, lòng người thiên vị, sao bà ta còn mặt mũi nói ra những lời này.
Trương Vĩnh Phương nhìn Chu Vân Hoa sắc mặt tái nhợt trên giường bệnh, ngượng ngùng nói: "Không phải bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng sao?"
"Đó là bởi vì mẹ tôi may mắn, chứ không phải vì Lâm Văn Đào hiểu chuyện nhẹ tay." Lâm Tú Lệ nhớ lại tình hình lúc đó, vẫn thấy hơi sợ hãi.
"Ái Quốc, con nói xem chuyện này giải quyết thế nào?" Trương Ái Phương cầu cứu nhìn Lâm Ái Quốc.
"Này phải hỏi ý của nhà Ái Dân, bọn họ nói cũng không sai, đã đến lúc cần dạy dỗ Văn Đào đàng hoàng rồi, nó lớn đến thế chẳng lẽ lại không biết không được đẩy phụ nữ có thai sao? Huống chi còn là trưởng bối của nó." Lam Ái Quốc cau chặt mày, tuy đã sớm biết Trương Vĩnh Phương thiên vị, nhưng ông vẫn không ngờ đến lúc này rồi bà ta vẫn bảo vệ Lâm Văn Đào.
Chu Xuân Hoa lập tức trở nên lo lắng, gắt gao lườm Lâm Tú Lệ: "Con bé này sao mày lại ác độc như thế, làm loạn đến cục công an thì sau này Văn Đào làm người thế nào."
Lâm Tú Lệ không thèm tranh cãi với đám người này nữa, dặn dò Lâm Tú Bình chăm sóc mẹ trên giường bệnh, sau đó xoay người đi đến cục công an, cho dù cục công an có từ chối tiếp nhận thì hù doạ bọn họ là được rồi.
——
"Sau đó thì sao?" Lâm Tú Quyên tò mò nhìn Lâm Ái Quốc, cô cũng muốn biết hiện tại cục công an có tiếp nhận những chuyện này hay không.
Trong mắt Lâm Ái Quốc ánh lên ý cười: "Phải nói Tú Lệ cũng là một nhân tài, vốn dĩ những việc này tới cục công an, những người ở đó nhất định sẽ bảo con bé đến hội phụ nữ, nhưng Tú Lệ kể lể một đống, nói Lâm Văn Đào bị người lớn sai khiến, cố ý làm tổn thương người khác, cuối cùng một đồng chí của cục đến tìm hiểu tình huống, làm cả nhà thằng ba sợ như chim cút."
Lâm Tú Quyên không khỏi bật cười, Lâm Tú Lệ quả nhiên là nữ chính, cho dù Lâm Tú Mỹ trọng sinh cũng đừng mong lợi dụng được cô ấy.
Truyện được dịch và đăng tải tại dtruyen.com
"Nhà thím ba còn không sợ mất mặt thì người bị hại nhà cháu sao phải sợ?" Lâm Tú Lệ hỏi ngược lại.
Lúc này Lâm Tú Mỹ đã bình tĩnh lại, suy nghĩ quay đi quay lại mấy nghìn lần, sau đó mới bước lên phía trước nói: "Chị Lệ, chuyện hôm nay là lỗi của Văn Đào, nhưng dù sao chúng ta cũng là người một nhà, cắt đứt quan hệ vẫn còn dính dáng, nếu chị làm ầm ĩ lên, chẳng phải sẽ để người khác chê cười nhà họ Lâm chúng ta sao? Chị nói mặt mũi của ông bà phải để đi đâu?"
Lâm Tú Lệ vẫn luôn không rõ sự thù địch của Lâm Tú Mỹ với mình từ đâu mà ra, theo trí nhớ trước đây của nguyên chủ, giữa hai người cũng không xảy ra tranh chấp gì lớn. Ngay cả lúc này còn không quên bôi xấu trước mặt Trương Vĩnh Phương và những người khác.
Lâm Tú Mỹ nói xong thì liếc nhìn Lâm Ái Quốc bên cạnh, thấy vẻ mặt ông vẫn bình thường, cô ta khi khỏi có chút lo lắng, sao ông có thể thờ ơ như vậy, không phải ông tới để hoà giải sao, chẳng lẽ phòng hai đã tìm đến ông từ trước rồi?
Lâm Tú Lệ thu hết biểu cảm của những người có mặt vào đáy mắt: "Chúng ta hãy đến cục công an để làm rõ những gì đã xảy ra ngày hôm nay, ai mà biết Lâm Văn Đào có cố ý hay không, không chia nhà thì chẳng lẽ ngày nào chúng tôi cũng phải lo lắng cho an nguy của mẹ à?"
"Nói đi nói lại, chúng mày vẫn muốn chia nhà có phải không?" Mặc dù Trương Vĩnh Phường nói những lời này với Lâm Tú Lệ, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lâm Ái Dân.
Khoé môi Lâm Ái Dân lộ ra nụ cười chua xót: "Mẹ, không phải chúng con muốn chia nhà, mà là không thể không chia nhà, từ khi Vân Hoa mang thai đến giờ đã xảy ra rất nhiều chuyện, đứa trẻ trong bụng Vân Hoa là hi vọng cuối cùng của con, chẳng lẽ mẹ cũng không muốn con trai mình có con nối dõi sao?"
Lâm Tú Lệ nghe vậy nhíu mày, sau đó cúi đầu, bỏ đi, loại quan niệm này của bọn họ không thể thay đổi ngay lập tức được, hiện tại quan trọng nhất chính là chia nhà.
Đây là lần đầu tiên Lâm Ái Dân lộ vẻ đau khổ như vậy trước mặt Trương Vĩnh Phương, Trương Vĩnh Phường nhất thời sững sờ, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Vậy cũng không thể để con bé này tùy tiện đến cục công an làm loạn, nếu chuyện này lộ ra, chẳng phải nhà họ Lâm chúng ta sẽ thành trò cười cho cả đại đội Tây Lĩnh sao, còn thằng bé Đào Đào này, nó là cháu trai ruột của con, chẳng lẽ con nỡ lòng để nó bị bàn tán sau này?"
"Vậy mẹ tôi không phải người nhà họ Lâm à, suýt chút nữa một xác hai mạng cũng là do bà ấy xui xẻo sao?" Lâm Tú Lệ nói xong nhìn thẳng vào mắt Trương Vĩnh Phương, lòng người thiên vị, sao bà ta còn mặt mũi nói ra những lời này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Vĩnh Phương nhìn Chu Vân Hoa sắc mặt tái nhợt trên giường bệnh, ngượng ngùng nói: "Không phải bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng sao?"
"Đó là bởi vì mẹ tôi may mắn, chứ không phải vì Lâm Văn Đào hiểu chuyện nhẹ tay." Lâm Tú Lệ nhớ lại tình hình lúc đó, vẫn thấy hơi sợ hãi.
"Ái Quốc, con nói xem chuyện này giải quyết thế nào?" Trương Ái Phương cầu cứu nhìn Lâm Ái Quốc.
"Này phải hỏi ý của nhà Ái Dân, bọn họ nói cũng không sai, đã đến lúc cần dạy dỗ Văn Đào đàng hoàng rồi, nó lớn đến thế chẳng lẽ lại không biết không được đẩy phụ nữ có thai sao? Huống chi còn là trưởng bối của nó." Lam Ái Quốc cau chặt mày, tuy đã sớm biết Trương Vĩnh Phương thiên vị, nhưng ông vẫn không ngờ đến lúc này rồi bà ta vẫn bảo vệ Lâm Văn Đào.
Chu Xuân Hoa lập tức trở nên lo lắng, gắt gao lườm Lâm Tú Lệ: "Con bé này sao mày lại ác độc như thế, làm loạn đến cục công an thì sau này Văn Đào làm người thế nào."
Lâm Tú Lệ không thèm tranh cãi với đám người này nữa, dặn dò Lâm Tú Bình chăm sóc mẹ trên giường bệnh, sau đó xoay người đi đến cục công an, cho dù cục công an có từ chối tiếp nhận thì hù doạ bọn họ là được rồi.
——
"Sau đó thì sao?" Lâm Tú Quyên tò mò nhìn Lâm Ái Quốc, cô cũng muốn biết hiện tại cục công an có tiếp nhận những chuyện này hay không.
Trong mắt Lâm Ái Quốc ánh lên ý cười: "Phải nói Tú Lệ cũng là một nhân tài, vốn dĩ những việc này tới cục công an, những người ở đó nhất định sẽ bảo con bé đến hội phụ nữ, nhưng Tú Lệ kể lể một đống, nói Lâm Văn Đào bị người lớn sai khiến, cố ý làm tổn thương người khác, cuối cùng một đồng chí của cục đến tìm hiểu tình huống, làm cả nhà thằng ba sợ như chim cút."
Lâm Tú Quyên không khỏi bật cười, Lâm Tú Lệ quả nhiên là nữ chính, cho dù Lâm Tú Mỹ trọng sinh cũng đừng mong lợi dụng được cô ấy.
Truyện được dịch và đăng tải tại dtruyen.com
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro