Thập Niên 70: Tôi Ăn Dưa Trong Truyện Niên Đại
Chương 31
2024-11-18 00:12:01
Nghe thấy giọng Lâm Tú Lệ, trong lòng Lâm Tú Mỹ nhất thời hoảng loạn, bọn họ đã quen biết rồi sao?
Lâm Tú Lệ cảnh giác nhìn Lâm Tú Mỹ, cho rằng cô ta thấy mình thân cận với Tống Ngọc Mai nên định giở trò, dù sao cô ta vẫn luôn có địch ý với mình.
Hai người đều đắm chìm trong cảm xúc riêng, bầu không khí nhất thời trở nên cực kỳ yên tĩnh, nhưng Tống Ngọc Mai bên cạnh lại lộ ra vẻ kinh ngạc: "Các cháu quen nhau sao?"
Lâm Tú Lệ sắc mặt không tốt gật đầu: "Dạ, đây là em họ cháu."
Nghe cô ấy nói, Tống Ngọc Mai liền biêt thân phận của Lâm Tú Mỹ, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, trong lòng bà ấy gần gũi với Lâm Tú Lệ hơn nên tự nhiên đứng về phía cô ấy.
Nhìn sắc mặt Tống Ngọc Mai thay đổi, Lâm Tú Mỹ cắn môi oán hận nói: "Chị lại hủy hoại thanh danh của tôi?"
Lâm Tú Mỹ hừ lạnh một tiếng: "Thanh danh nhà mấy người còn cần tôi hủy hoại sao? Lâm Tú Mỹ, tôi nói cho cô biết, nếu cô dám có ý nghĩ sai lầm gì, nhất định sau này tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết."
Sau khi Lâm Tú Mỹ rời đi, Tống Ngọc Mai mới nhíu mày hỏi: "Lời cháu vừa nói là có ý gì?"
"Không biết tại sao cô ta luôn có ác cảm sâu đậm với nhà cháu, cháu sợ cô ta đến đây để hãm hại mọi người, vậy chính là lỗi của cháu." Lâm Tú Lệ nói xong cười khổ, thân ở cả nhà Tống Ngọc Mai rất đặc thù, muốn xử lý bọn họ cũng dễ, chỉ cần tùy tiện báo cáo là được, tuy cô ấy có suy nghĩ riêng khi tiếp cận bọn họ, nhưng cũng không muốn bọn họ phải gánh chịu những tai họa không đáng có như vậy.
Vẻ mặt Tống Ngọc Mai có chút nghi hoặc: "Chắc không sao đâu, vừa rồi cô ta đưa trứng cho thím, còn nói là bạn của Minh Trác."
Lời Tống Ngọc Mai nói làm Lâm Tú Lệ hơi xấu hổ, nếu là như vậy thì lời cô ấy vừa nói thật sự giống như cố tình nói xấu Lâm Tú Mỹ, cô ấy mất tự nhiên cười cười: "Là cháu không hiểu rõ tình hình."
Tống Ngọc Mai thấy cô ấy mất tự nhiên, cười khẽ vỗ vai cô ấy: "Không sao đâu, cháu cũng chỉ là lo lắng cho nhà thím thôi, nhưng mục đích cô ta đến đây đúng là rất kì lạ." Bà ấy quyết định chờ đến buổi tối hỏi con trai xem có quen Lâm Tú Mỹ thật không.
Lần này Lâm Tú Mỹ vào thành phố đổi được rất nhiều đồ từ nông trại, nên hiện tại tới đây cũng là để tặng Tống Ngọc Mai đồ, cô đưa hết cho bà ấy, nhỏ giọng nói: "Cô giáo Tống, những thứ này là tiền học phí, thím phải nhận lấy nha, bây giờ cháu phải về nhà sắp xếp nhà cửa." Chia nhà xong thì phải sửa sang lại nhà cửa.
Chờ Lâm Tú Lệ chạy xa, Tống Ngọc Mai mới phát hiện sữa mạch nha trong túi, nghĩ đến lời Lâm Tú Lệ vừa nói, hốc mắt bà ấy dần dần ẩm ướt.
——
Tuy trông coi nhà kho là một công việc nhẹ nhàng, nhưng cũng rất nhàm chán, Lâm Tú Quyên nhìn chằm chằm đám người bận rộn ngoài ruộng, nghĩ xem tối nay ăn gì, cô đã dùng muối lau qua khúc xương lần trước mua, hôm nay trước khi đi làm cũng sơ chế xong, đến lúc đó Tạ Viễn Đình chỉ cần nhóm lửa hầm canh là xong.
Lâm Tú Quyên dùng tay chống cằm, trong lòng nghĩ đến chuyện lần trước nghe được trên xe buýt, có thể làm nước tương, nhưng trước đó cô còn phải vào thành phố một chuyến, lần trước vì tránh Lâm Tú Lệ mà vẫn chưa đi chợ đen được.
Từ Thiến thất thần cả buổi trưa, khiến cô ta làm việc kém hiệu quả, các thanh niên trí thức đang làm việc cùng nhau bên cạnh không vui: "Từ Thiến, trước khi tan ca phải làm xong chỗ này, cô nghĩ cái gì đấy?"
Từ Thiến vội vàng thu hồi suy nghĩ, thấy vẻ mặt bất mãn của Hạ Hàn, trên mặt không có chút biết lỗi nào: "Đâu phải tôi không làm, Hạ Hàn cô có ý gì?"
"Cô còn không biết xấu hổ nói mình đang làm à, cô ngây người cả buổi trưa, sao vậy, xuân sắp qua rồi cô mới bắt đầu tương tư sao?" Hạ Hàn là thanh niên trí thức có tiếng nói nhất.
Lâm Tú Lệ cảnh giác nhìn Lâm Tú Mỹ, cho rằng cô ta thấy mình thân cận với Tống Ngọc Mai nên định giở trò, dù sao cô ta vẫn luôn có địch ý với mình.
Hai người đều đắm chìm trong cảm xúc riêng, bầu không khí nhất thời trở nên cực kỳ yên tĩnh, nhưng Tống Ngọc Mai bên cạnh lại lộ ra vẻ kinh ngạc: "Các cháu quen nhau sao?"
Lâm Tú Lệ sắc mặt không tốt gật đầu: "Dạ, đây là em họ cháu."
Nghe cô ấy nói, Tống Ngọc Mai liền biêt thân phận của Lâm Tú Mỹ, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, trong lòng bà ấy gần gũi với Lâm Tú Lệ hơn nên tự nhiên đứng về phía cô ấy.
Nhìn sắc mặt Tống Ngọc Mai thay đổi, Lâm Tú Mỹ cắn môi oán hận nói: "Chị lại hủy hoại thanh danh của tôi?"
Lâm Tú Mỹ hừ lạnh một tiếng: "Thanh danh nhà mấy người còn cần tôi hủy hoại sao? Lâm Tú Mỹ, tôi nói cho cô biết, nếu cô dám có ý nghĩ sai lầm gì, nhất định sau này tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết."
Sau khi Lâm Tú Mỹ rời đi, Tống Ngọc Mai mới nhíu mày hỏi: "Lời cháu vừa nói là có ý gì?"
"Không biết tại sao cô ta luôn có ác cảm sâu đậm với nhà cháu, cháu sợ cô ta đến đây để hãm hại mọi người, vậy chính là lỗi của cháu." Lâm Tú Lệ nói xong cười khổ, thân ở cả nhà Tống Ngọc Mai rất đặc thù, muốn xử lý bọn họ cũng dễ, chỉ cần tùy tiện báo cáo là được, tuy cô ấy có suy nghĩ riêng khi tiếp cận bọn họ, nhưng cũng không muốn bọn họ phải gánh chịu những tai họa không đáng có như vậy.
Vẻ mặt Tống Ngọc Mai có chút nghi hoặc: "Chắc không sao đâu, vừa rồi cô ta đưa trứng cho thím, còn nói là bạn của Minh Trác."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời Tống Ngọc Mai nói làm Lâm Tú Lệ hơi xấu hổ, nếu là như vậy thì lời cô ấy vừa nói thật sự giống như cố tình nói xấu Lâm Tú Mỹ, cô ấy mất tự nhiên cười cười: "Là cháu không hiểu rõ tình hình."
Tống Ngọc Mai thấy cô ấy mất tự nhiên, cười khẽ vỗ vai cô ấy: "Không sao đâu, cháu cũng chỉ là lo lắng cho nhà thím thôi, nhưng mục đích cô ta đến đây đúng là rất kì lạ." Bà ấy quyết định chờ đến buổi tối hỏi con trai xem có quen Lâm Tú Mỹ thật không.
Lần này Lâm Tú Mỹ vào thành phố đổi được rất nhiều đồ từ nông trại, nên hiện tại tới đây cũng là để tặng Tống Ngọc Mai đồ, cô đưa hết cho bà ấy, nhỏ giọng nói: "Cô giáo Tống, những thứ này là tiền học phí, thím phải nhận lấy nha, bây giờ cháu phải về nhà sắp xếp nhà cửa." Chia nhà xong thì phải sửa sang lại nhà cửa.
Chờ Lâm Tú Lệ chạy xa, Tống Ngọc Mai mới phát hiện sữa mạch nha trong túi, nghĩ đến lời Lâm Tú Lệ vừa nói, hốc mắt bà ấy dần dần ẩm ướt.
——
Tuy trông coi nhà kho là một công việc nhẹ nhàng, nhưng cũng rất nhàm chán, Lâm Tú Quyên nhìn chằm chằm đám người bận rộn ngoài ruộng, nghĩ xem tối nay ăn gì, cô đã dùng muối lau qua khúc xương lần trước mua, hôm nay trước khi đi làm cũng sơ chế xong, đến lúc đó Tạ Viễn Đình chỉ cần nhóm lửa hầm canh là xong.
Lâm Tú Quyên dùng tay chống cằm, trong lòng nghĩ đến chuyện lần trước nghe được trên xe buýt, có thể làm nước tương, nhưng trước đó cô còn phải vào thành phố một chuyến, lần trước vì tránh Lâm Tú Lệ mà vẫn chưa đi chợ đen được.
Từ Thiến thất thần cả buổi trưa, khiến cô ta làm việc kém hiệu quả, các thanh niên trí thức đang làm việc cùng nhau bên cạnh không vui: "Từ Thiến, trước khi tan ca phải làm xong chỗ này, cô nghĩ cái gì đấy?"
Từ Thiến vội vàng thu hồi suy nghĩ, thấy vẻ mặt bất mãn của Hạ Hàn, trên mặt không có chút biết lỗi nào: "Đâu phải tôi không làm, Hạ Hàn cô có ý gì?"
"Cô còn không biết xấu hổ nói mình đang làm à, cô ngây người cả buổi trưa, sao vậy, xuân sắp qua rồi cô mới bắt đầu tương tư sao?" Hạ Hàn là thanh niên trí thức có tiếng nói nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro