Thập Niên 70: Tôi Ăn Dưa Trong Truyện Niên Đại
Chương 34
2024-11-18 00:12:01
Hung hăng một chút cũng tốt, từ nay tên Chu Thần kinh tởm này sẽ không dám xuất hiện liên tục trước mặt cô nữa, cô cố nén sự kích động trong lòng, đi về phía Tạ Viễn Hướng bên kia.
Bởi vì Tạ Viễn Chí cứu người qua đời nên nhà họ Tạ có tiếng tốt trong thôn, rất nhiều trưởng bối trong thôn đều chiếu cố anh em nhà họ Tạ, nên khi nghe Tạ Viễn Hướng xin giúp đỡ, mọi người cũng không chần chừ mà trực tiếp đi tìm gà mái, dù sao ở thời buổi này, gà mái rất có giá trị.
Nghe thấy tiếng rên rỉ và thở dốc truyền đến từ phía trước, Lâm Tú Quyên không khỏi cười thầm, đã có gan làm thì tự nhiên phải gánh vác hậu quả khi bị phát hiện, nghĩ đến đây, ý cười trên khoé môi cô càng sâu hơn, tiếp theo cô cũng nên hạ màn rồi.
Từ Thiến mơ hồ nghe thấy âm thanh từ phía sau truyền đến, vươn tay đẩy người trên người ra, nhíu mày nói: "Hình như có người tới."
Chu Thần không thèm để bụng: "Có người tới thì sao, tối lửa tắt đèn thế này bọn họ không thấy gì đâu, em im lặng là được."
Từ Thiến nghĩ cũng đúng, bây giờ vẫn còn sớm, trong thôn có nhiều nam nữ thanh niên khác, nói không chừng cũng là tới đây liên lạc tình cảm.
Tạ Viễn Hướng giơ đuốc lên, vẻ mặt nghiêm túc: "Hình như cháu nghe thấy tiếng kêu của nó rồi, ở phía trước."
Những người khác nghe cậu nói như vậy, tự nhiên sẽ không phản bác, dù sao thôn lớn như vậy, nếu thật sự tự mình chạy trốn, rất có thể sẽ đi vào trong rừng.
Nghĩ đến kế hoạch của Chu Thần, Tạ Viễn Hướng mím chặt môi, bước chân càng thêm vững vàng, không cho Chu Thần và Từ Thiến có thời gian phản ứng, liền hét lớn một tiếng, giọng điệu tràn đầy hoảng sợ: "Chú, thím, có người phía trước."
Ngay khi Tạ Viễn Hướng lên tiếng, Từ Thiên nhìn thấy ngọn đuốc không nhịn được hét lên một tiếng, vội vàng đẩy Chu Thần ra sửa sang lại quần áo của mình, lúc này muốn chạy đi cũng không kịp, đã có người trong đám đông nhận ra bọn họ: "Ôi, đây không phải là thanh niên trí thức Chu và thanh niên trí thức Từ sao?"
Đối mặt với biểu cảm của đám đông đang xem kịch, hai người mặc dù ăn mặc không chỉnh tề nhưng vẫn có cảm giác như đang khỏa thân.
Mà Tạ Viễn Hướng cố tình cầm đuốc lúc này bày ra vẻ mặt có lỗi: "Có phải em làm phiền anh chị không ạ?"
Đêm nay lại là một đêm không ngủ của đại đội Tây Lĩnh, vẻ mặt ai nấy đều hưng phấn, dù sao thanh niên trí thức về nông thôn vẫn luôn tỏ vẻ thượng đẳng, bây giờ lại bắt được điểm yếu của bọn họ, ai nấy đều phấn khởi.
Ngược lại, những người ở điểm thanh niên trí thức lại biết chuyện này cuối cùng, đối với chuyện giữa hai người, bọn họ đều có chút không hiểu, sau đó không khỏi cảm khái, bình thường hai người bọn họ giữ bí mật rất tốt, không ai ở điểm thanh niên trí thức bọn họ biết tin này.
Lâm Tú Mỹ biết chuyện này thì phát điên, rõ ràng kiếp trước không hề xảy ra chuyện như vậy, tại sao lại xảy ra ở kiếp này? Hay là kiếp trước Chu Thần cũng dính dáng đến Từ Thiến, nhưng không bị ai phát hiện.
Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, Lâm Tú Quyên nhất định sẽ không thân thiết với Chu Thần nữa, vậy chẳng phải cô vẫn gả vào thành phố sao? Không được, không thể như thế, cô ta phải nghĩ cách, ánh mắt của cô ta rơi vào cửa sổ phòng Trương Vĩnh Phương, có lẽ cô ta có thể bắt đầu ra tay với bà nội?
——
Người có tâm tình tốt nhất chính là Lâm Tú Quyên, khi Tạ Viễn Hướng trở về, thấy cô đang bận rộn trong bếp, còn gọi cậu lại, cậu mờ mịt nhìn cô: "Chị dâu, có chuyện gì ạ?"
Khoé môi Lâm Tú Quyên vẫn treo nụ cười nhàn nhạt: "Em chạy ra ngoài một chuyến chắc cũng đói rồi, chị nấu cơm khuya, cùng nhau ăn một chút đi."
Bởi vì Tạ Viễn Chí cứu người qua đời nên nhà họ Tạ có tiếng tốt trong thôn, rất nhiều trưởng bối trong thôn đều chiếu cố anh em nhà họ Tạ, nên khi nghe Tạ Viễn Hướng xin giúp đỡ, mọi người cũng không chần chừ mà trực tiếp đi tìm gà mái, dù sao ở thời buổi này, gà mái rất có giá trị.
Nghe thấy tiếng rên rỉ và thở dốc truyền đến từ phía trước, Lâm Tú Quyên không khỏi cười thầm, đã có gan làm thì tự nhiên phải gánh vác hậu quả khi bị phát hiện, nghĩ đến đây, ý cười trên khoé môi cô càng sâu hơn, tiếp theo cô cũng nên hạ màn rồi.
Từ Thiến mơ hồ nghe thấy âm thanh từ phía sau truyền đến, vươn tay đẩy người trên người ra, nhíu mày nói: "Hình như có người tới."
Chu Thần không thèm để bụng: "Có người tới thì sao, tối lửa tắt đèn thế này bọn họ không thấy gì đâu, em im lặng là được."
Từ Thiến nghĩ cũng đúng, bây giờ vẫn còn sớm, trong thôn có nhiều nam nữ thanh niên khác, nói không chừng cũng là tới đây liên lạc tình cảm.
Tạ Viễn Hướng giơ đuốc lên, vẻ mặt nghiêm túc: "Hình như cháu nghe thấy tiếng kêu của nó rồi, ở phía trước."
Những người khác nghe cậu nói như vậy, tự nhiên sẽ không phản bác, dù sao thôn lớn như vậy, nếu thật sự tự mình chạy trốn, rất có thể sẽ đi vào trong rừng.
Nghĩ đến kế hoạch của Chu Thần, Tạ Viễn Hướng mím chặt môi, bước chân càng thêm vững vàng, không cho Chu Thần và Từ Thiến có thời gian phản ứng, liền hét lớn một tiếng, giọng điệu tràn đầy hoảng sợ: "Chú, thím, có người phía trước."
Ngay khi Tạ Viễn Hướng lên tiếng, Từ Thiên nhìn thấy ngọn đuốc không nhịn được hét lên một tiếng, vội vàng đẩy Chu Thần ra sửa sang lại quần áo của mình, lúc này muốn chạy đi cũng không kịp, đã có người trong đám đông nhận ra bọn họ: "Ôi, đây không phải là thanh niên trí thức Chu và thanh niên trí thức Từ sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đối mặt với biểu cảm của đám đông đang xem kịch, hai người mặc dù ăn mặc không chỉnh tề nhưng vẫn có cảm giác như đang khỏa thân.
Mà Tạ Viễn Hướng cố tình cầm đuốc lúc này bày ra vẻ mặt có lỗi: "Có phải em làm phiền anh chị không ạ?"
Đêm nay lại là một đêm không ngủ của đại đội Tây Lĩnh, vẻ mặt ai nấy đều hưng phấn, dù sao thanh niên trí thức về nông thôn vẫn luôn tỏ vẻ thượng đẳng, bây giờ lại bắt được điểm yếu của bọn họ, ai nấy đều phấn khởi.
Ngược lại, những người ở điểm thanh niên trí thức lại biết chuyện này cuối cùng, đối với chuyện giữa hai người, bọn họ đều có chút không hiểu, sau đó không khỏi cảm khái, bình thường hai người bọn họ giữ bí mật rất tốt, không ai ở điểm thanh niên trí thức bọn họ biết tin này.
Lâm Tú Mỹ biết chuyện này thì phát điên, rõ ràng kiếp trước không hề xảy ra chuyện như vậy, tại sao lại xảy ra ở kiếp này? Hay là kiếp trước Chu Thần cũng dính dáng đến Từ Thiến, nhưng không bị ai phát hiện.
Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, Lâm Tú Quyên nhất định sẽ không thân thiết với Chu Thần nữa, vậy chẳng phải cô vẫn gả vào thành phố sao? Không được, không thể như thế, cô ta phải nghĩ cách, ánh mắt của cô ta rơi vào cửa sổ phòng Trương Vĩnh Phương, có lẽ cô ta có thể bắt đầu ra tay với bà nội?
——
Người có tâm tình tốt nhất chính là Lâm Tú Quyên, khi Tạ Viễn Hướng trở về, thấy cô đang bận rộn trong bếp, còn gọi cậu lại, cậu mờ mịt nhìn cô: "Chị dâu, có chuyện gì ạ?"
Khoé môi Lâm Tú Quyên vẫn treo nụ cười nhàn nhạt: "Em chạy ra ngoài một chuyến chắc cũng đói rồi, chị nấu cơm khuya, cùng nhau ăn một chút đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro